Phi Hồ

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùa đông vốn rét lạnh, mùa đông phương bắc càng lạnh hơn, tuyết rơi thành bão, gió thành cuồng phong, nháy mắt phủ vùi tất cả. Hết thảy sinh linh —— đều như đã chết, tâm cũng lạnh…

Cuồng phong cùng từng búi tuyết, phủ đầy cả tòa núi. Bão tuyết lớn đến mức ngay cả dân bản địa cũng phải e dè.

Nhưng —— trong gió tuyết mịt mù, vẫn có thể thấy bóng dáng một người.

Tâm như tro tàn, chết là thứ y tìm kiếm

Khi tuyết ngừng rơi, y hy vọng chính mình sẽ bị tuyết chôn lấp …

Gió lạnh thổi từng cơn, y gần như ngã gục ——

Tuyết ngừng … Từ khi nào?

Y hồ nghi nhìn không trung xanh trong, nhìn bốn phía hoang vắng.

Cơ thể bất động.

Y nhớ rõ, hắn đã thấy cảnh tượng này, trong giấc mộng.

Trong mộng, y là một bị người bị bỏ quên trong tuyết, một cái xác không hồn, không thể nhúc nhích, chỉ còn ánh mắt có thể cảm thụ sự giá lạnh của băng tuyết ——

Không đúng!

Y có cảm giác, tuyết bao quanh y, sao lại ấm nóng?!

Còn có ——

Một giọt nước rơi trên mặt y, sao cũng nóng…

Đó là một con tuyết hồ?

Vì sao tuyết hồ lại khóc?

Đôi mắt của nó, màu lam!

Xanh như màu trời y đang thấy——!

Mở mắt, đập vào mắt y là màu xanh lam của đôi mắt y đã thấy trong mộng. Lúc này trong đôi mắt ấy không còn lệ mà chỉ có thâm tình, đau thương cùng vui sướng trộn lẫn cùng nhau.

Màu lông trắng tuyết trong mơ cũng biến thành thàng vạn dòng chỉ bạc, dưới ánh dương quang chiếu sáng lấp lánh phủ lấy y.

Y vẫn nằm trên tuyết trắng, nhưng độ ấm lại bao phủ lấy y.

Y thê lương nở nụ cười, y biết, y chỉ là mơ rồi lại mộng, thấy được người y rất muốn thấy.

Y cũng từng nghe nói qua, mộng đẹp trước khi chết.

Lão thiên gia vẫn là hậu đãi y, để y trước khi chết còn có giấc mộng này, có thể an tâm nhắm mắt.

Y cười thê lương càng làm cho hắn đau lòng.

Hắn dùng hai tay ấm áp, như nâng trân bảo mà áp lên khuôn mặt y, giọng nói ngày thường dễ nghe vậy mà bây giờ không biết sao lại trầm thấp khàn khàn, hắn đau thương, hắn thống khổ, hắn phải hỏi, “Ngươi đã thề, vì sao còn rời khỏi ta?”

Đây chỉ là mộng. Nghĩ như vậy y không còn e ngại gì, ngồi dậy ôm lấy hắn.

Vừa khóc vừa ủy khuất nói, “Ta yêu ngươi, ngay từ đầu liền yêu ngươi. Ta không muốn rời khỏi ngươi, rời khỏi ngươi ta thống khổ như vậy, nhưng mà —— ”

“Nhưng mà cái gì?” Hắn có chút vội vàng.

“Ta đến ‘ lưu tâm ’ phòng …” Vừa nhắc, y đã nức nở, “Ta nhìn thấy bức tranh, ta nhìn thấy ngươi lập bài vị —— người ngươi yêu không phải ta, ta chỉ là thay thế… Ta không cần! Ta không cần vị trí đó, ta thà bỏ đi, thà chết đi…”

“Đứa ngốc! Đứa ngốc! Đứa ngốc! …” Hắn rốt cục sáng tỏ, nhịn không được không ngừng trách cứ y.

Hắn cầm tay y, để nó lên tim hắn “Ngươi không phải giống người trong bức họa, mà là người trong bức họa chính là ngươi a!Ta lưu tâm, lưu tất cả tình cảm lại, để chờ ngươi. Ngươi đến rồi, ta chỉ còn lưu lại kí ức, tâm ta thuộc về ngươi. Mà ngươi lại muốn bỏ ta mà đi, ngươi muốn ta lại lưu tâm sao?”

“Đúng là ta sao?” hai mắt y đẫm lệ địa nhìn hắn, trong lòng bàn tay truyền đến chính là nhịp tim rối bời của hắn, “Lưu tâm là ta, họa bút là ta?”

“Đúng là ngươi, chỉ có ngươi, là ngươi.”

Hắn hôn lên môi, lên mắt, lên từng viên nước mắt của y.

Mà y lại chỉ nghĩ đây là mộng đẹp, rồi y sẽ chết, với chút hạnh phúc này.

Nụ hôn của hắn cháy bỏng, như mưa sa.

Y cũng đáp lại, không chút nào rụt rè, không hề hối tiếc.

Y cảm nhận được đầu lưỡi của hắn, hương vị của hắn.

Hôn đến chung quanh trở thành thinh không, toàn thân vô lực. Sau đó, hắn buông y ra, nở một nụ cười khiến y xao xuyến.

Hắn cúi đầu, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ, “Ta đang nghĩ biện pháp khiến ngươi không thể rời bỏ ta …”

Còn chưa hiểu ra hắn đang nói cái gì, từng nụ hôn mạnh bạo đã đặt xuống cơ thể y. Ngón tay thuần thục của hắn gỡ bỏ từng lớp y phục của y, hôn cũng theo đó để lại từng vết hồng ngân. Tuyệt nhiên cường đại không cho y trốn thoát.

Không còn dịu dàng, từng nụ hôn mang đến chút đau đớn lại làm cho y cảm nhận được khoái cảm, kích thích đến mức buột miệng rên rỉ, khuôn mặt đỏ hồng. Tất cả những biểu hiện đó làm dục hỏa trong mắt hắn càng đậm.

Lửa tình thiêu đốt hắn, thiêu đốt y. Không còn ôn nhu như lần trước, hắn không còn lo nghĩ sợ hãi sẽ làm đau y, bây giờ, chỉ có chiếm hữu cùng khẳng định.

Trên nền tuyết trắng, bọn họ quấn chặt lấy nhau, dâng hiến tất cả.

Tỉnh lại ở một nơi vô cùng thoải mái, chăn êm nệm ấm, chậu than đỏ hồng sưởi ấm chung quanh, Xuân Mãn liền nhìn thấy bạch sắc trước mắt. Từng sợi tóc như tơ bạc của Hiên Trạch đang khẽ rũ trên cơ thể hoàn hảo của hắn, bên cạnh y.

Ban đầu còn đang mơ hồ từ giấc ngủ, y không nhận thức rõ mọi chuyện, sau đó, y hiểu được mình còn chưa chết đi, còn gặp lại hắn, y hoảng sợ, y thảng thốt.

Sau đó, một đôi mắt xanh lam nhìn về phía y đã trấn an y khỏi tất cả suy nghĩ của mình!

“A!” Xuân Mãn cả kinh, còn đang muốn tránh thoát lại đã bị hắn ôm chặt lấy.

“Mãn nhi, ta sẽ không cho ngươi lại có cơ hội né tránh ta.” thanh âm Hiên Trạch trầm thấp cùng nụ hôn nóng bỏng dừng bên tai Xuân Mãn.

Không phải là mộng!

Cảm thụ cảm giác ôm, nghe được lời thâm tình, Xuân Mãn lúc này mới hiểu được đêm qua nhìn thấy Hiên Trạch không là một mộng ——

Từ từ, vậy cái gì không dám nói y cũng đã nói …!

Y chẳng những nói yêu Hiên Trạch lại còn không biết thẹn mà thừa nhận đã tự tiện vào nơi bí mật, … sau đó lại dụ dỗ hắn…, càng không ngừng tác cầu đối phương… Cho nên, y hiện tại mới cảm thấy thân thể đau nhức như vậy, nơi bọn họ thiếp hợp vẫn còn xúc cảm tối qua ——

Oanh! Xuân Mãn nổ mạnh, hoàn toàn bị xấu hổ làm cho váng đầu hoa mắt.

Cảm nhận được thân hình thiên hạ trong lòng mình cứng ngắc, Hiên Trạch phải nhìn xem.

Khi hắn nhìn đến khuôn mặt Xuân Mãn đỏ hồng vì quá độ xấu hổ và giận dữ, hắn liền tà mị nở nụ cười, đôi môi tuyệt mĩ thầm thì bên tai y, “Mãn nhi, ngươi đêm qua thật sự rất nhiệt tình, không ngừng khiêu khích ta, cho nên ta mới có thể không khống chế nổi cùng ngươi —— ”

“Không cần nói nữa!” Hiên Trạch chưa nói xong đã bị Xuân Mãn dùng hai tay liều mạng che miệng, y lúc này đã xấu hổ đến không được, sắp bật khóc đến nơi.

Biết mình quá phận, Hiên Trạch áy náy cầm lấy hai bàn tay y, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Nghe hắn chân thành nói, Xuân Mãn ngược lại bật khóc.

“Mãn nhi!” y rơi lệ làm tâm hắn hoảng ý loạn, “Mãn nhi, thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta nói quá đáng! —— ”

Nhưng Xuân Mãn lại che miệng hắn, “Hiên Trạch, nếu ngươi không thương ta, vậy không cần đối tốt với ta, ngươi như vậy sẽ làm ta càng thêm khó chịu!”

“Mãn nhi, ngươi đến bây giờ còn không chịu tin tưởng ta yêu ngươi?!”

Hiên Trạch khó hiểu kéo tay Xuân Mãn, muốn y nhìn thẳng chính mình, “Ngươi rốt cuộc muốn ta nói như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta yêu ngươi?”

Xuân Mãn khóc lắc đầu, “Ta làm sao tin ngươi! Lòng của ngươi đã để lại trong ‘ lưu tâm ’ phòng. Ta còn thấy bài vị…!”

Khi y nhìn thấy bài vị, tâm y đã chết. Người Hiên Trạch chân chính yêu đã chết, mà tim của y cũng đã chết.

“Người kia chính là ngươi a, ta không phải đã nói —— ”

“Làm sao có thể chính là ta!” Xuân Mãn tức giận hắn nói dối, muốn đẩy ra hắn, hắn lại bất động, sau đó còn ôm lấy y. Không thể tránh thoát vòng tay của hắn, y chỉ còn vô lực khóc, “Ta chưa chết, huống hồ nhiều tranh như vậy, ngươi không có khả năng vẽ trong ba tháng ở với ta!”

Hiên Trạch cúi đầu trầm mặc.

Nhìn thấy hắn như vậy, Xuân Mãn khóc càng dữ dội hơn.

Y vốn dĩ quật cường, y đã muốn không khóc trước mặt Hiên Trạch nữa. Nhưng mà nghĩ đây là lần cuối thấy Hiên Trạch, cho nên nước mắt liền chảy ra. Tuy chỉ là mộng, nhưng đúng là Hiên Trạch y tâm niệm.

Mà y rơi lệ làm Hiên Trạch bối rối, hắn bèn đau lòng kéo y ôm vào vòng tay.

Không phải vòng ôm êm ái như trước, lúc này, chính hắn cũng run rẩy như đang sợ điều gì, “Những bức tranh đó quả thật không phải vẽ trong một sớm một chiều, đó là từng đêm cô tịch từ khi lập phủ đến nay, ta không ngừng vẽ. Một phòng kia là kết quả của bốn trăm năm: …từng chút đều là ta dùng tưởng niệm, chậm rãi vẽ ra. Nhất cử nhất động của ngươi, mi mục của ngươi, đều làm cho ta kìm lòng không được mà thể hiện, ta yêu ngươi …”

“Hiên Trạch, ngươi đang nói cái gì, người kia làm sao có thể —— còn, còn ngươi…, hơn bốn trăm năm?!” Xuân Mãn bởi vì kinh hãi mà quên khóc, mở to mắt nhìn Hiên Trạch.

Hiên Trạch càng dụng tâm ôm chặt lấy y.

Hắn quyết định sẽ kể hết mọi chuyện cho y biết, mặc kệ y có chấp nhận hay không, bốn trăm năm là quá đủ, hắn không muốn thêm nữa.

Lần đầu y rời đi, hắn tuyệt vọng đã tuyệt vọng thế nào, lần thứ hai y rời đi làm cho hắn tan nát cõi lòng, lần thứ ba —— hắn tuyệt sẽ không để cho nó phát sinh!

“Mãn nhi.” Hiên Trạch nhìn vào Xuân Mãn, “Ta biết chuyện ta nói khiến nguơi khó lòng chấp nhận. Kỳ thật có nhiều lần đã muốn nói, nhưng ta sợ khiến ngươi sợ hãi…”

“Hiên Trạch, ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta?” Xuân Mãn bị ánh mắt sáng như sao của hắn nhìn, bất giác mất tự nhiên.

“Hiên Trạch…” y cảm thấy hắn sợ hãi, chỉ còn đành nắm lấy tay hắn trấn an.

Hiên Trạch vẫn nhìn y, “Mãn nhi, hiện tại, ta đem hết thảy đều nói cho ngươi biết, mặc kệ suy nghĩ của ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi ta.”

Hắn vẫn sợ nếu hắn nói hết sự tình, y sẽ không chịu nổi mà rời đi. Ngờ đâu chỉ vì không nói rõ, y đã bỏ đi. Vì sao hắn không nhớ Xuân Mãn là người thiện lương không thể tranh giành tình cảm chứ!

Xuân Mãn bị đau thương cùng kiên quyết trong mắt của hắn hấp dẫn, chỉ có thể ngơ ngác nghe hắn nói…

Lúc đó, trong lửa cháy hừng hực, con tuyết hồ kia lòng chỉ còn thù hận.

Nó mặc kệ lửa táp, mặc kệ ý thức dần mông lung. Chỉ cần luân hồi, nó vẫn còn khả năng gặp lại người kia?

Chỉ muố gặp lại người kia, đây là chấp niệm duy nhất của nó.

Khi nó lần nữa mở mắt, nó thấy mình đang ở trong động băng, “Ngươi tỉnh.”

Thanh âm xa lạ làm nó giật mình phòng thủ… rồi lại nhận ra thân hình khác thường của mình?!

Cúi đầu nhìn xuống, nó không còn tin vào mắt mình nữa.

Đây là ——

“Đây là hình dáng người của ngươi.” Thanh âm già nua truyền đến.

“Này ——” ngẩng đầu nhìn người bị nhốt trong băng trước mặt mình, bóng dáng mơ hồ, con tuyết hồ đã muốn kêu lên lại có thể phát ra tiếng người, “Ta, ta có thể nói chuyện?!”

Lại kinh ngạc tự mình sờ vào cổ, nó thật có thể nói!

Tựa hồ là biết ý nghĩ của hắn, giọng nói kia giải đáp, “Đúng vậy ta biến ngươi thành người, ngươi có thể nói cũng chẳng có gì lạ.”

“Ngươi là ai? Vì sao lại muốn biến ta thành người?” hắn đang mang thân hình của thứ hắn căm ghét nhất.

Khẩu khí tức giận của hắn lại chẳng làm phiền băng nhân, “Biến thành người thì sao, đây pháp thuật cơ bản nhất của vua hồ, ngươi muốn biến thành hồ thân, rất đơn giản, chỉ cần nghĩ thầm thôi.”

“Ngươi đang nói cái gì? Cái gì hồ vua?” Hắn cực độ khó hiểu. Nhịn không được muốn xông lên, lại bị một cỗ lực vô hình ngăn trở, “Ngươi rốt cuộc là cái gì vậy?”

Phàm nhân, không thể có năng lực này.

“Ta, ta là hồ vương hiện tại!” băng nhân nói, “Hồ Vương, là vua của loài hồ ly! Mà ngươi, sẽ là hồ vương tiếp theo!”

“Đùa giỡn cũng nên chừng mực!” Hắn không tin, phóng lực muốn đập vỡ băng lại bất thành. Sau đó hắn lại phát hiện ra chỗ này bốn phía là băng, như vậy nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh.

“Ngươi vừa mới thành hình không lâu, làm sao đấu lại hồ tinh ngàn năm như ta.” Băng nhân điềm tĩnh nói.

“Đây không phải là mộng.” đau đớn làm hắn nhận ra, “Vì cái gì, vì cái gì là ta?”

Hắn cái gì cũng không muốn, hắn chỉ muốn chết đi, sống rất thống khổ.

“Ngươi sinh ra đã mang vận mệnh này, nên không thể chết, ngươi phải là hồ vương!”

“Ta không thể chết được?!” Hắn hừ lạnh, “Hừ, ta có chết hay không, là do chính ta quyết định.”

“Cũng đúng, ta có bản lãnh thông thiên cũng không có khả năng nhiều lần đều cứu được ngươi. Nhưng, nếu…” băng nhân biết hắn muốn biết, “Nếu như ngươi có thể tái kiến người kia thì sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Những lời này làm cho tim của hắn dừng lại, kinh nghi bất định nhìn vào khối băng.

“Thân là hồ vương, tính mạng của ngươi cũng có thể coi là vĩnh hằng, trừ phi ngươi muốn chết. Mà người bị này thợ săn bắn chết bất quá là phàm nhân, cho nên y sẽ chuyển thế đầu thai, chỉ cần ngươi bất tử, ngươi liền có thể tái kiến y. Thậm chí, có được y!”

“Ngươi, làm sao biết chuyện này?” Nhẹ nhàng đi đến gần băng nhân, hắn lại bị đánh văng ra, bèn hoài nghi hỏi.

“Trên ngọn núi tuyết này, có cái gì ta không biết đến?”

“Ta là do ngươi cứu?” Hắn hỏi lại.

“Đúng vậy.”

” Cứu như thế nào? Ngươi có thể ra khỏi băng? Hay là…”

“Căn bản là ta không cần phải đi ra ngoài, huống chi ta cũng không ra được. Ta chỉ là hóa tuyết vi vũ, lược thi pháp thuật đem ngươi về.”

“Vậy ngươi ——!” Hắn nhìn thẳng vào băng, “Vậy ngươi vì cái gì không cứu y, để cho tiễn bắn vào y!”

“… Nhân loại kia, ta không thể cứu.”

“Vì cái gì? ——!” Hắn rít gào, tường băng cô tịch bắt đầu rung động.

“Bởi vì tử kỳ của y đã đến, ta không đủ lực đấu với ma thần để cướp lại y!” Băng nhân chậm rãi trả lời, “Sau này ngươi tu vi cường thế, có thể tùy tâm sở dục thay đổi số mệnh nhân loại. Đến lúc đó ngay cả thần cũng phải sợ hãi ngươi ba phần!”

‘Thật vậy sao?” Thanh âm của hắn lãnh triệt cốt tủy.

‘Thật vậy!”

“Vậy nguyên nhân vì sao ngươi bị phong bế?”

“… tự ta phong bế chính mình.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì cô tịch, cô tịch vĩnh viễn. Ta chỉ còn muốn chết, mau chóng chết đi!”

Cô tịch, cái từ này làm cho ánh mắt của hắn buồn bã.

“Lựa chọn đi.” thanh âm già nua lại trở nên bình tĩnh, “Ngươi hoặc là chết đi, vất bỏ ký ức, để thân hình hóa thành bùn đất mà đầu thai. Hay là trở thành Vương Hồ, có sức mạnh cường đại, quang vinh gia tộc —— sau đó có được thứ ngươi muốn.”

Chấp niệm, hắn đã chọn.

“Nói cho ta biết —— cách thức trở thành hồ vương!”

“Giết ta.”

“Cái gì?!” hắn chấn động.

Ngay lập tức trên tay hình thành kiếm khí, vừa nhào lên liền có thể xuyên qua cản lực nãy giờ vẫn tồn tại quanh khối băng. Một kiếm của hắn phá băng, lộ ra một lão nhân bạch mi trường phát. Lão nhân không hề có ý định tránh mũi kiếm của hắn đang đặt ở cổ họng mình.

“Ha ha!” Lão nhân bật cười, “Không hổ là hồ vương ta tuyển định, có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy phá giải chưởng lực của ta, chết dưới tay ngươi, căn bản là vinh quang!”

Hắn lạnh lùng hỏi, “Nói cho ta biết, cách tìm được y.”

Nụ cười trên mặt lão nhân đậm nét bi thương, “Tâm cho người khác, này có lẽ chính là một cái nhược điểm duy nhất của ngươi. Nhưng có thể vì ngươi còn chấp niệm, sẽ không như ta cô tịch thống khổ!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi! Ta chỉ muốn biết cách tìm được y.” Kiếm trong tay hắn ấn nhẹ, một dòng máu đỏ tươi lặng lẽ túa ra.

Lão nhân lắc đầu, “Ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi có thể đi tìm chưởng quản nhân gian sinh tử luân hồi, Diêm la vương, hắn nhất định biết. Chính là, hắn tính tình cực kỳ cổ quái, nếu hắn không muốn nói cho ngươi biết, ngươi không có khả năng từ miệng hắn moi được manh mối, hắn có thể nói hay không phải xem vận khí của ngươi.”

Từ trên cao nhìn xuống vị lão nhân thần khí một người, hắn chậm rãi giơ kiếm quang, “Nói cho ta biết, ngươi còn nguyện vọng gì, ta thay ngươi hoàn thành.”

“Ta sống đã quá lâu, nếu không phải ngươi có chấp niệm mà đồng ý kế tục, sợ rằng ta còn phải đợi thêm trăm năm nữa. Nguyện vọng của ta chính là chết đi, chính là chết ở dưới đao của ngươi!”

Lão nhân hai mắt nhắm nghiền, “Dùng kiếm của ngươi giết ta, hồ vương!”

Sâu kín trong địa phủ, thê thê lương lạnh, quỷ khóc lầm than, làm người ta khiếp đảm.

Hắn một thân bạch y, lạnh lùng thản nhiên, cô hàn ngạo tuyệt, làm cho lòng người kinh sợ.

Hắn giơ kiếm quang, đến chỗ nào, chúng quỷ đều trốn chỗ ấy, không người dám ngăn đón.

Cho đến khi đi vào cấm địa, đến ngay cổng diêm la, mới có quỷ khuyển ra ngăn hắn lại.

Nhìn chằm chằm quái vật lớn trước mắt, hắn không đổi sắc nâng kiếm lên ——

“Chậc chậc! Không được đánh nó, nó là sủng vật ta yêu nhất, ngươi làm nó bị thương thì đừng hòng rời khỏi đây.”

Một giọng nói trẻ nhỏ vang bên tai, khi hắn định thần nhìn lại đã thấy một nam hài hơn mười tuổi đang nằm trên lưng quỷ khuyển.

Này nam hài vừa xuất hiện, quỷ khuyển nguyên bản thực kiêu ngạo vậy mà lại ngoan ngoãn nằm xuống, để cho nam hài vỗ nhẹ lên cái đầu đầy lông đen.

Cho dù quỷ khuyển có nằm xuống thì vẫn cao hơn hắn rất nhiều, không có cách nào quan sát động tĩnh của nam hài, hắn bèn đưa kiếm lên phòng thủ.

“Ta không đến vì vinh hoa kiếp sau.” Hắn chỉ vào nam hài, “Ta tới tìm ngươi!”

“Tìm ta, ngươi có biết ta là ai?” Nam hài tò mò mở to mắt, thực tại đáng yêu.

Hắn cười lạnh, “Ta không biết ngươi tên gì, nhưng ta biết, ngươi chính là địa ngục đứng đầu, Diêm la vương!”

Nam hài kinh ngạc bật hỏi, “Ngươi làm sao biết?”

“Trực giác.”

“Trực giác?!” Nam hài đầu tiên là trừng lớn mắt, cuối cùng bật cười, “Không tồi không tồi, ta lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể đoán ra ta là Diêm la vương ! Ta thích ngươi đó hồ vương! Nói đi, tìm ta có chuyện gì, chỉ cần là ta biết, ta nhất định trả lời ngươi.”

“Ta muốn tìm một người.” Trong mắt của hắn hiện lên một tia ngoài ý muốn, nhưng vẫn mở miệng nói ra mục đích hắn vào địa ngục.

“Người chết sao.” Nam hài mỉm cười, nằm trên người quỷ khuyển, một tay đỡ đầu, “Đơn giản! Nói cho ta biết tên của y.”

“… Ta không biết.”

“Ngươi đường đường là một hồ vương mà ngay cả tên của người muốn tìm ngươi cũng không biết?!” Nam hài đầu tiên là nhướng mi, rồi sau đó tươi cười lại nói, “Quên đi, ta cũng lười biết. Người kia ngày sinh tháng đẻ, thời gian khi chết, chết như thế nào, địa điểm chết, ngươi cái gì biết thì nói.”

“Y chết vào đầu giờ mẹo, đầu tháng chạp năm nay, bị thợ săn trên núi tuyết ngộ nhận là tuyết hồ mà bắn chết.” Hắn nói những lời này, vẻ mặt ẩn ẩn thống khổ.

Nam hài nhìn thấy, lại ẩn ẩn ý cười.

Chỉ thấy nam hài chỉ vung tay lên, trước mặt của nó liền ra hiện một quyển sổ lật mở thật nhanh.

“Ta tìm xem xem…, năm nay tháng chạp…”

Hắn ngẩng đầu nhìn, hai mắt rõ ràng lộ ra vẻ lo lắng.

“A! Có!” Nam hài đột nhiên vỗ tay.

“Bất quá…” Nam hài nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Người đã đến ải luân hồi, ngươi không có khả năng gặp lại y.”

“Vậy y —— ”

“Ngươi có phải muốn hỏi niên đại y chuyển thế, địa điểm, tên họ chăng?” Nam hài cắt lời hắn. Cậu ta vung cánh tay, rất nhiều chữ số tuôn trào.

“Đúng vậy.” Hắn trả lời.

“Nói thật. Ta quả thật biết việc này. Nhưng là…” Nam hài ngập ngừng, “Ta không thể nói cho ngươi biết, bởi vì đây là thiên cơ! Bất quá ta có thể cho ngươi một ít tung tích —— ”

“Là cái gì?” Hắn nhịn không được mở miệng hỏi.

“Người ngươi muốn tìm kiếp trước là hạ nhân, lại bỏ trốn, bởi vậy bị phạt tam kiếp nô dịch. Cho nên, y đầu thai vẫn sẽ là hạ nhân, vẫn sẽ là bộ dáng đó!”

Không biết vì sao, hắn cúi đầu trầm mặc.

Nam hài nhìn hắn thật lâu rồi mới mở miệng, “Ân, vì ngươi là người thứ nhất vừa thấy ta đoán ra thân phận Diêm la vương. Ta liền cho phép y nhớ một chút chuyện kiếp này. Cho dù ngươi không có manh mối tìm, y vẫn sẽ nhớ ngươi.”

Hắn ngẩng đầu, trong mắt là cảm kích không cần nói cũng biết.

Nam hài lại bướng bỉnh nở nụ cười, “Phải cảm tạ ta, nói ta biết tên của ngươi.”

Hắn do dự, sau đó kiên định ngẩng đầu trả lời, “Tuyển Trạch.” (lựa chọn)

“Tuyển Trạch?” Nam hài đọc một lần liền nhăn lại mi, “Thật kỳ quái, vì sao lại chọn tên này?”

“Ta có được hiện tại hết thảy đều là ta lựa chọn.”

“À, như vậy a!” Nam hài gật gật đầu, “Bất quá tên này quái dị. Tuyển trạch… Ai, ngươi rõ ràng tên là Hiên Trạch đi. Đình vũ Hiên, Dạ vũ Trạch!”

“Hiên Trạch?” Hắn lặp lại.

“Đúng vậy, thế nào?” Nam hài hưng trí bừng bừng nhìn hắn.

“Hiên Trạch!” Hắn trịnh trọng gật đầu, quyết định tên của mình.

Trong đám người, hắn cao ngạo tuyệt trần, làm người ta phải quay đầu nhìn lại, nhưng trong mắt hắn chẳng có ai, chỉ có bụi đường trong gió.

Ngẫu nhiên nghỉ chân, giống như đang tìm cái gì.

Hiện tại, hắn đứng ở trong phòng buôn bán nô lệ, mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám buôn bán nô lệ trên đài. Tìm tìm không được người muốn tìm, đang muốn rời đi, lại bị một gã mập mạp gọi lại.

“Vị công tử này, có phải muốn mua nô lệ hay không? Ta ở kho hàng lý còn một vài tên! Muốn theo ta đi xem hay không, đều là mặt hàng tốt a!” gã ha hả cười, ánh mắt ti hí có chút gian trá.

Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu bảo nam nhân dẫn hắn đi xem.

Nam nhân vừa thấy liền hưng phấn chà xát hai tay, vội vàng ở phía trước dẫn đường.

Cũng không lâu lắm, hắn đi tới cánh cửa bị người đóng lại. Trong đây có một đám người.

Mà hắn, mặt không chút thay đổi, trầm mặc không nói gì đứng ở xa xa.

“Ha ha ha, bọn tiểu nhị, lần này xem ta tìm được một mặt hàng cực phẩm thế nào a!” Nam nhân dẫn hắn vào nói với tên bên cạnh, ánh mắt lại sỗ sàng nhìn hắn.

“Lão Đại, thật tốt quá, nhìn hắn hơi lạnh lùng!” Nam nhân bên cạnh thảo luận.

Mà những lời này lập tức liền khiến cho một người khác nói tục, “Hiện tại hắn có lạnh như thế nào cũng không đến được lúc cầu xin chúng ta ngừng thượng hắn!”

Người này nói làm cho cả đám cười dâm đãng, trong khi hắn, đứng giữa bọn lại như không phải nói về mình, mặc cho bọn chúng cười.

Cuối cùng, hắn mở miệng, “Ta muốn nhìn những nô lệ của ngươi.”

“Trời ạ, hắn còn không biết hắn đã bị chúng ta giam giữ, cư nhiên còn muốn mua nô lệ!” Nam nhân dẫn hắn vào cười to, “Muốn nô lệ a, ta hiện tại không có. Bất quá, chờ chúng ta ngoạn ngươi xong rồi bán là sẽ ——”

Gã còn chưa dứt câu, đầu đã lìa khỏi cổ ——

Bọn người ở đó vì quá hãi hùng mà ngốc lặng, còn chưa hoàn hồn, từng cái đầu đã bay tứ tung, máu chảy thành sông.

Thu hồi kiếm quang, không nhìn nhất đám thi thể ngập máu kia, hắn lạnh lùng, “Nhân loại! …”

Gió nhẹ thành bão, hắn tìm bao nhiêu năm.

Hắn đứng trong mưa, tẩy rửa mệt mỏi toàn thân.

Nếu như không phải tâm tồn tín niệm, loại tịch mịch làm cho người ta hít thở không thông này, sớm đã khiến cho hắn hỏng mất.

Tìm kiếm vô tận, là một loại tra tấn…

Bọt nước chảy xuống gò má, là lệ hay là mưa?

Tầm mắt mịt mùng, nhìn không thấy lối.

Trong mắt của hắn, cũng tràn đầy trời mênh mông.

Sương mù trung, nhất tiễn cô ảnh, yên lặng, tang thương.

Hắn thoáng ngừng một chút, đột nhiên lùi về phía sau.

Động tác bất ngờ của hắn làm cho tiểu khất cái trú mưa co ro bên vệ đường giật nẩy mình, sợ hãi.

Nhìn thấy tiểu khất cái, hắn lạnh lùng, “Vì sao lại đi theo ta?”

Tiểu khất cái nhìn dung mạo tuyệt mỹ lạnh như băng của hắn, không ngừng run rẩy, “Ta, ta —— không, là ngươi, ngươi, ngươi có phải đang tìm người hay không? Ta, ta có thể giúp ngươi tìm, tìm, nhiều người tìm, sẽ mau tìm thấy. Ta chỉ cần, cần một cái bánh mì thôi.”

“Nhiều người tìm sẽ tốt hơn?” Hắn lặp lại lời nói của tiểu khất cái, mắt chợt sáng

Tiểu khất cái còn đang kinh ngạc, hắn đã hiện ra trước mặt gã, thanh âm của hắn vẫn lạnh lùng, “Ta không cần ngươi giúp, bất quá, ta còn phải cám ơn ngươi. Đưa tay ra, ta cho ngươi thứ này.”

Bị dung nhan gần ngay trước mắt mê hoặc, tiểu khất cái nghe lời vươn đôi tay gầy guộc của mình ra. Sau đó gã thấy miếng vàng óng ánh trên tay mình.

Không thể tin được, làm tiểu khất cái cầm lên ngắm nghía. Rồi chợt nhớ, gã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng dáng kia đã tiêu thất trong mưa.

Trong nơi thâm sơn, một người một hồ giằng co.

Hồ toàn diện phòng bị, không ngừng phát ra tiếng gào thét cảnh cáo.

Mà hắn, lẳng lặng đứng ở trước mặt nó, bình tĩnh nhìn nó, lạnh lùng, tuyệt đối ——

Tiếng gào thét của nó với hắn càng lúc càng biến nhỏ, cuối cùng, nó tâm phục cúi đầu.

Nó thần phục làm cho hắn vừa lòng mà hừ nhẹ, tay vừa vung lên, nó đã bị hào quang bao quanh, mơ hồ một hồi bắt đầu hiện ra hình người.

Hắn thầm thì, “Hiện tại bắt đầu ngươi họ Hiên Trạch, tên Minh Hàn. Nhớ kỹ, ta chỉ đòi trung thành của ngươi!”

Không ai biết Hiên Trạch gia từ khi nào thì trở thành gia tộc lớn nhất phương bắc, tựa như mây trời một lúc nào đó định hình, lại thành ngẫu nhiên. Hiên Trạch gia trải qua bao thời kì vẫn giữ vững ngôi vị của mình.

Đối với ngoại nhân mà nói, Hiên Trạch gia là khổng lồ, là làm cho người ta kính sợ, là tò mò, là thần bí … Đối hắn mà nói, không phải đêm nào cũng đã là tịch liêu, mà đêm chính càng tịch liêu càng tốt.

Dưới ánh trăng, ánh sáng nến, hắn chỉ cô độc một mình.

Trong căn phòng rộng lớn, hắn dùng bút mực vẽ nên hình hài trong lòng.

Tối nay, hắn lựa chọn một tấm bài vị, khắc cẩn thận từng nét.

Hắn có tâm sao? Có, chính là lưu lại, tạm thời lưu lại, chờ, ý trung nhân xuất hiện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio