“Tiểu thư, vì sao không để nô tỳ tiến đến giáo huấn nàng vài câu?” Vừa bước qua dãy hành lang gấp khúc, Hương Nhi khẽ dậm chân hỏi.
Lang Lâm Linh cười khẽ hỏi lại: “Vì sao phải giáo huấn nàng?”
Hương Nhi cắn răng nói: “Đêm hôm qua, nàng ta chẳng qua là mượn chuyện của tỳ nữ mà câu dẫn Bát gia”
“Câu dẫn sao,” Lang Lâm Linh cau mày, “Thật không thể nói như thế, gia đã thú nàng làm phi, viên phòng cùng nàng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
“Tuy là như thế, nhưng Bát gia tối hôm qua liền cùng nàng……….Cũng không đợi tới ngày sau mới cùng nàng viên phòng, Bát gia có thể nào lại lạm tình như thế!”
Lang Lâm Linh đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy sung huyết của tiểu nha đầu, lại cúi đầu nhìn móng tay chính mình vừa mới tô lên màu sơn phượng tiên, thản nhiên nói: “Hạ vương hiểu rõ thông phòng nha đầu, cùng phong nguyệt ca kĩ thường xuyên lui tới; Trữ vương thú một nguyên phi hai sườn phi; biểu ca ta cùng thái tử trước khi thú phi, bên trong phủ đều có người phụ trách thay hai người dâng mỹ nữ thị tẩm.
Càng miễn bàn đàn ông bọn họ đến nơi phong nguyệt uống rượu mua vui.
Người trong hoàng thất, có mấy ai là sạch sẽ?”
“Gia trước kia không đặt chân đến nơi phong nguyệt, trước khi thú phi trong phủ cũng chỉ có Bích Thủy là một cái thông phòng nha đầu, thật sự không coi là nhiều.
Trong đám huynh đệ của hắn, hắn không được coi là người xem trọng ham muốn dục vọng.”
Huống hồ, cho dù Kiều Sở không đến tìm hắn, hắn tối hôm qua nhất định cũng sẽ đến phòng Kiều Sở.
Hoàng đế vẫn cho rằng hắn muốn làm theo di mệnh của mẫu thân cho nên mới thu nạp Kiều Sở.
Đó là sau khi thi đấu tuyển phi bắt đầu, nàng mang liên đan tới cho hắn, hỏi hắn vì sao lại chọn Kiều Sở làm phi, hắn đã nói cho nàng biết.
Nàng nghĩ, đoạn năm tháng nhiều năm trước kia, Mịch La đại phi cùng Kiều Sở đã khiến cho hắn nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ, khi Thường phi vẫn còn sống, bọn họ lúc đó từng rất vô ưu vô lự.
Nàng hy vọng hắn đối với Kiều Sở là lợi dụng nhiều hơn là trách nhiệm cùng bảo hộ, nhưng dường như, với hắn mà nói, cái thứ hai mới là chủ yếu.
Nàng không hy vọng như vậy.
Cho dù hắn không yêu Kiều Sở, nhưng nàng không hy vọng hắn đối với Kiều Sở có quá nhiều dụng tâm.
Viên phòng, thị tẩm đều thôi đi, nàng có thể không bận tâm, nhưng tâm hắn, nàng nhất định phải có! Cho dù về sau nữ nhân của hắn có nhiều hơn nữa, nhưng nàng muốn trong tim hắn cũng chỉ có một người.
Nàng phải trở thành người kia________
Hương Nhi vẫn thấp giọng oán giận: “Bát gia thú tiểu thư, ít nhiều chẳng qua chỉ là coi trọng thế lực của Lang gia chúng ta mà thôi, nô tỳ vẫn là nghĩ tiểu thư không đáng phải……….”
“Đủ rồi!” Nàng lạnh giọng đánh gảy lời Hương Nhi.
Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi căn bản không hiểu, không phải Lang gia chúng ta giúp hắn, mà là chỉ có hắn mới có thể bảo trụ Lang gia.”
Hương Nhi giật mình không nhẹ, vẻ mặt nghi hoặc.
Nàng than nhỏ một tiếng: “Đi mau, tới gặp biểu ca của ta, hắn chờ đợi lâu chắc cũng nóng nảy, chuyện này đó về sau có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Ra khỏi phủ.
Nhìn thấy lão Thiết đang canh giữ bên cạnh xe ngựa, lòng nàng liền có chút ngọt ngào.
Cùng với Phương thúc, Cảnh Bình, Cảnh Thanh, Bích Thủy giống nhau, lão Thiết này là nô bộc trung thành nhất trong nhà mẹ đẻ mẫu thân Thường phi của hắn.
Trong đó, lão Thiết đối với hắn lại càng trọng yếu, một thân võ công của hắn cũng là do nam nhân diện mạo xấu xí này dạy cho.
Thời điểm hắn vừa mới trở về phòng, nàng liền nói cho hắn biết Hiền vương đã phái người đến mời hai người bọn họ tới phủ.
Hắn nói nàng hãy đi trước, hắn sẽ phái lão Thiết đưa nàng đi, còn hắn sau khi chữa trị cho tỳ nữ của Kiều Sở xong sẽ lập tức qua đó.
Ở bên trong xe ngựa, nàng từ từ nhớ lại tình cảnh ngày đó lần đầu gặp hắn, là trong ngày lễ hội đèn lồng năm nàng mười sáu tuổi.
Nàng kỳ thật rất ít xuất môn, nhưng từ nhỏ đã mắc chứng bệnh mỗi một năm lại phát tác vài lần, năm đó nàng nghe theo lời tổ phụ khuyên bảo, cùng tỷ muội trong nhà xuất môn dự hội Nguyên Tiêu xem cảnh vui mừng náo nhiệt.
Thời điểm xem bắn đăng mê ở giữa chợ, nàng gặp được hắn.
Nàng vốn phải giúp tiểu muội bắt lấy phần thưởng một chiếc đèn lồng, dưới ánh đèn pháo nổ sáng lạn khắp Triêu Ca, nàng đem tài nghệ ra trấn áp toàn trường, chỉ duy nhất thua dưới tay hắn, hắn lại thản nhiên đem chiếc đèn lồng kia tặng lại cho tiểu muội của nàng.
Lúc hắn rời đi, nàng không tự chủ được gọi hắn lại.
Trong lúc nói chuyện, nàng mới biết được hắn chính là vị Duệ vương quái gở trong tin đồn, nàng và hắn trước kia ở trong cung từng gặp qua một lần.
Nghe nói Duệ vương tài trí tầm thường? Nàng lúc này nở nụ cười, kia tuyệt đối không phải hắn!
Nàng nửa đùa giỡn hỏi hắn, ngươi có nghĩ là Lang gia ta sẽ nói giúp ngươi lúc thượng triều không?
Hắn thản nhiên nhìn nàng một lát, mỉm cười, sau đó cáo từ rời đi.
Nàng nhất thời giật mình đứng tại chỗ, lại gọi hắn lại.
Hắn xoay người trở lại, nhẹ giọng nói, Lang tiểu thư, xin đừng dùng ánh mắt bố thí cùng thương hại nhìn ta như vậy, ta không cần sự hỗ trợ của ngươi, cần được giúp chính là Lang gia của ngươi.
Nàng nghe vậy cả kinh, nàng hiểu được hắn nói gì.
Tổ phụ cùng phụ thân vốn không nghĩ nhiều tới vấn đề này, nhưng nàng lại rất lưu tâm.
Biểu ca Hiền vương mới là người không bằng thái tử, nàng tổng cảm giác được biểu ca nàng tuyệt đối sẽ không thể bước lên vương vị.
Nhưng về sau thái tử một khi đăng cơ, họa thứ nhất cần diệt trừ chính là Lang gia.
Nếu có thể giải trừ mối nguy của Lang gia, trừ phi vị hoàng tử kế vị là người không nhằm vào Lang gia, hơn nữa, vị hoàng tử này còn phải có năng lực có thể địch lại thái tử.
Nàng vốn khinh thường nam tử trên thế gian này, nhưng chỉ một cái chớp mắt, lại đi thích hắn____bởi vì, nam nhân tàn phế này là ôn nhu, tàn khốc, lại cao ngạo, bên dưới mặt nạ của hắn, tựa hồ là mang đủ các loại nhân diện, hắn không cần sự bố thí của nàng, không thể bắt tay mưu sự lớn liền thôi, nhưng nếu có thể nhìn thấy phía dưới mặt nạ, cũng coi như là đồng giá trao đổi.
Làm nữ nhân của hắn, nàng tuyệt không hối hận, cho dù dung mạo hắn xấu xí, thân hắn có tàn tật.
Có lẽ, điểm duy nhất tiếc nuối chính là, nàng tạm thời còn chưa thể biết về một đoạn quá khứ của Thường phi trong lòng hắn.
Vì sao sau khi Thường phi mất đi, hoàng đế lại không hề sủng ái, thậm chí dường như còn chán ghét hắn như vậy, hắn vì sao phải lựa chọn che giấu bí mật của chính mình.
Khi đó hắn còn rất nhỏ.
“Tiểu thư, nô tỳ suy nghĩ một chút liền thấy, gia vẫn là đối đãi với tiểu thư tốt nhất.”
Trong xe ngựa, thanh âm vui sướng của Hương Nhi đột nhiên vang lên đánh gảy suy nghĩ của nàng, nàng ứng thanh: “Ân?”
“Tối hôm qua……” Hương Nhi nhăn mặt, thấp giọng cười nói: “Gia không phải đã truyền người đưa nước vào thay người tẩy lau thân thể sao? Nô tỳ vừa rồi nhìn thấy trên người Kiều chủ tử hỉ phục còn chưa đổi, chắc chắn là không được hưởng đãi ngộ này.”
Nàng ngẩn ra, trên mặt cũng nóng lên.
Nàng mặc dù thông tuệ, nhưng rốt cuộc vẫn giống nữ tử bình thường.
Nhớ tới đêm qua, hắn đối đãi với nàng cực kỳ ôn nhu, chỉ nhợt nhạt đòi hỏi một hồi, hai người hàn huyên một lát, hắn liền sai người truyền nước vào cùng tắm, thay nàng cẩn thận chà lau dấu vết trên người.
Hương Nhi lại tò mò hỏi: “Tiểu thư, vì sao mặc trời còn chưa lên cao mà chúng ta đã phải đến phủ Hiền vương?”
Sắc mặt nàng ngưng tụ, thật lâu sau mới nói: “Hiền vương xảy ra chút chuyện, muốn thay đổi thời tiết, cho nên triêu gọi các vị hoàng tử có thế lực tập hợp lại để làm lễ tẩy rửa.”
Duệ vương phủ.
Kiều Sở đi đến phòng Tứ Đại, đúng lúc Duệ vương đang dẫn Phương Minh đi ra, trên tay Phương Minh ôm một cái hòm thuốc, đó chính là hòm thuốc lần trước Duệ vương thay nàng nối xương đã dùng qua.
Cảm giác như chuyện đã trải qua hết mấy đời.
Phương Minh nói, Kiều Chủ tử, thương thế của Tứ Đại đã ổn rồi.
Nàng nhìn Duệ vương nói lời cảm tạ hắn.
Cho dù thương thế của Tứ Đại là do nam nhân này ban tặng, nhưng nàng không thể không hướng hắn cảm ơn, trong lòng nàng cười khổ, đang muốn tiến vào phòng, lại bị hắn gọi lại.
“Kiều Sở, ngươi hỏi bổn vương chuyện một cước của Cửu đệ, không lẽ là ngươi vẫn cho rằng bổn vương đối với ngươi có tâm muốn hại ngươi.
Khi đó, bổn vương chỉ lo lắng nếu tự mình đưa ra thỉnh cầu nạp ngươi làm vương phi, phụ hoàng có thể sẽ truyền gọi một mình ngươi cùng nói chuyện, cũng sẽ dùng tướng quân lệnh khảo thí ngươi, bổn vương khi ấy không ngăn cản Cửu đệ, là muốn cho ngươi liều mạng chịu một cước đau, lại thắng được trận đấu.”
“Ngươi nên hiểu được, trên đời này có những vật không cần trả giá cũng có thể vô duyên vô cớ mà đến.
Có điều, công chúa dường như đã nghĩ quá nhiều rồi, nếu muốn hại ngươi, bổn vương có rất nhiều phương pháp.”
Hắn thản nhiên dứt lời, quay người rời đi.
Nàng cả người cứng đờ, níu lấy cánh cửa, nhìn về phía trước, Bích Thủy đã đi đến trước mặt hắn nói, gia, thư phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Hắn liếc mắt nhìn Bích Thủy một cái, nói, không được lưu lại một chút hương vị nào.
Bích Thủy còn nói thêm vài câu gì đó.
Nàng nhớ lại lúc nàng và hắn triền miên bên trong thư phòng, trong không khí lưu lại một cỗ hương vị mĩ loạn, nàng vốn không rõ, hắn lúc đó vì sao lại chọn thư phòng, nếu hắn muốn nàng, liền đến phòng của nàng chẳng phải tốt hơn ư, xong lại sực nhớ ra cách vách tân phòng còn có một vị Lang gia tiểu tỷ.
Lòng nàng tê rần, bước nhanh vào phòng Tứ Đại.