Phi Thăng Chi Hậu

chương 731: trận chiến cuối cùng (18)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài Đông Hải, không còn đại quân Thái Cổ ngăn cản, Hắc Ám Viễn Chinh quân một đường thẳng tiến, xông thẳng vào lãnh địa của Thái Cổ. Khi tình hình bên ngoài Đông Hải truyền vào trong đầu Hư Vô Chi Quân, tên Hư Vô Chi Quân mới được chư thần dưới vực sâu sáng tạo này cuối cùng đã xác định, bốn Chí Tôn đã không còn sức phát động Tứ Tượng đại trận. Lúc này hắn không còn e ngại, lập tức đứng dậy phát ra một tiếng kêu lớn tận mây.

Tiếng kêu của Hư Vô Chi Quân vừa dứt, quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh giống như nhận được mệnh lệnh, không còn đứng chờ tại lỗ hổng không gian, lập tức phá vỡ không gian, như những hạt mưa thấm vào trong vách chắn, từ các phương hướng xông vào bên trong Thái Cổ. Trong tầm mắt, khắp nơi trên trời là Hắc Ám Viễn Chinh quân mặc áo giáp đen kịt, mang theo khí tức lạnh giá vượt qua không gian tràn đến.

Vẻ đau đớn và tuyệt vọng hiện lên trong mắt mọi người, nhìn về hướng ba vị Chí Tôn rơi xuống, lại nhìn sang Hắc Ám Viễn Chinh quân trên bầu trời. Sự đau đớn và tuyệt vọng vô cùng giống như một bàn tay vô hình giữ chặt cổ họng của bọn họ.

- Chẳng lẽ cuối cùng Thái Cổ cũng không tránh được vận mệnh diệt vong sao?

Một tên cao thủ Thái Cổ tay cầm đao, ngơ ngẩn nhìn về bốn phương. Khắp nơi đều là bóng dáng của quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, cả Thái Cổ đều đã bị Hắc Ám Viễn Chinh quân bao vây. Những người chung quanh nghe vậy, trong mắt đều lộ ra vẻ ảm đạm.

- Đây là vận mệnh sao? Đây chính là vận mệnh của Thái Cổ sao?

Nam tử kia đột nhiên cười lớn:

- Ha ha ha… ta không tin, ta không tin!

Khi đang cười, trong mắt hổ lại chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nam tử kia vừa cười vừa rơi lệ, đột nhiên từ dưới đất vọt lên, hét lớn một tiếng:

- Đây chính là vận mệnh sao? Ta không phục, ta không phục!

Ngay khi hắn vọt người lên, những đòn công kích lập tức từ bốn phương tám hướng đánh vào người hắn. Nam tử kia lại không hề né tránh, lao thẳng vào trong Hắc Ám Viễn Chinh quân ở phía trên, đồng thời quát lớn:

- Chỉ cần ta còn một hơi thở, Thái Cổ sẽ vĩnh viễn không diệt!

"Ầm!"

Một thanh trường kích xuyên qua thân thể y, nhưng y lại không phát giác ra, đột nhiên vung một đao cắm vào lồng ngực đối phương. Lại một luồng sáng xẹt qua, một cánh tay theo tiếng rơi xuống, nhưng y vẫn không phát giác, cánh tay còn lại chém qua cổ tên kia khiến cho chiếc đầu từ trên trời lăn xuống. Lại một luồng sáng thoáng qua, một cánh tay khác của y cũng bị chém rơi xuống, nhưng y vẫn không phát giác, vẫn lao tới một gã Hắc Ám Viễn Chinh quân khác, há miệng ra muốn cắn vào chiếc cổ lộ ra bên ngoài áo giáp của tên yêu ma kia.

- Giết!

Một tên chiến sĩ Hắc Ám Viễn Chinh quân cả người mặc giáp tiến lên, thu trường kích lại, rút ra trường đao bên hông, một đao quét qua đầu nam tử kia. Ánh đao đi qua, chiếc đầu từ bầu trời rơi xuống, đôi mắt hổ kia vẫn mở to như trước, miệng há ra giống như vẫn muốn cắn đứt cổ tên kia.

- Ta không phục!

Chiếc đầu rơi xuống, cảnh vật bốn phương cũng theo đó quay cuồng, hóa thành những vệt sáng chảy qua. Mất đi thân thể, đôi môi nam tử vẫn mấp máy:

- Chẳng lẽ Thái Cổ lại diệt vong như vậy sao?

Cuối cùng đôi mắt hổ kia chậm rãi khép lại, nơi khóe mắt có hai giọt nước mắt chảy xuống, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

- A!

Nhìn thấy cái chết của nam tử kia, tất cả mọi người bên dưới đều điên cuồng, cặp mắt đỏ bừng. Một sự đau thương tới cực điểm tràn khắp linh hồn của mọi người. Vô số bóng người hét lớn từ dưới đất vọt lên, lao vào trong quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh, sau đó đột ngột nổ tung. Những thân thể giống như pháo hoa nổ ra trong hư không, nhưng đó lại không phải khói hoa mà là máu đỏ tươi.

Độc Cô Vô Thương đau đớn nhắm hai mắt lại. Y không định ngăn cản và cũng không muốn ngăn cản, bởi vì đã không còn gì có thể ngăn được bọn họ. Ánh mắt dời khỏi nơi ba vị Chí Tôn ngã xuống, y thở dài một tiếng thật sâu, quay đầu nhìn sang Tây Môn Y Bắc, nói:

- Tây Môn, đến lúc sử dụng chiêu kia rồi, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

- Ừ.

Tây Môn Y Bắc lạnh nhạt đáp lời, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn bình tĩnh. Y biết những lời này của Độc Cô Vô Thương có ý nghĩa gì. Khi ngộ ra một chiêu kia, y cũng đã biết vận mệnh gì sẽ chờ đón mình. Nhưng vậy thì có gì đáng sợ? Y vốn là một kẻ cô độc trong quá khứ, vốn đã sớm chết đi.

Tây Môn Y Bắc cầm trường kiếm, bên tai là tiếng gió vù vù. Nam tử áo trắng tóc trắng, tay cầm thiết kiếm, đứng trong gió cỏ vẻ bình tĩnh và yên lặng.

Độc Cô Vô Thương gật đầu, sau đó xoay người lại kêu lên với mọi người:

- Tất cả mọi người lập tức lui vào Thánh sơn, đây là mệnh lệnh!

Đây là lần đầu tiên Độc Cô Vô Thương dùng danh nghĩa cao tầng của Thánh điện ra lệnh. Huỳnh Hoặc chết trận, rất nhiều chưởng khống giả Thánh điện cũng chết trận, ở nơi này chỉ còn lại Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc là có cấp bậc cao nhất.

Tất cả mọi người đều do dự, bởi vì đây là một mệnh lệnh rất khó thi hành.

- Kiếm Thần đang đến đây, còn có nhiều cao thủ trong tộc khác cũng đang đến. Ba vị Chí Tôn vừa dùng truyền âm nói cho ta biết, lập tức sẽ phát động Tứ Tượng đại trận. Nơi này cứ giao cho chúng ta, các người yên tâm đi!

Nhìn những tộc nhân thiện lương, lần đầu tiên Độc Cô Vô Thương nói dối, đây là lời nói dối cuối cùng và cũng là duy nhất trong đời y.

Đám người nhanh chóng lui về phía sau. Quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh cũng không nóng lòng đuổi theo. Toàn bộ không gian Thái Cổ đã bị bao vây lại, nhân tộc có trốn cũng không thể thoát khỏi không gian Thái Cổ, chắp cánh khó bay.

Tại lỗ hổng không gian ở đông nam chỉ còn lại hai người, một người mặc áo bào xanh, còn một người mặc áo trắng cầm thiết kiếm, đứng yên không nhúc nhích. Hai người này đã khiến cho đám Hắc Ám Viễn Chinh quân chú ý, từ từ bao vây lại, nhưng hai người vẫn chẳng hề để ý.

Một chiếc vương miện rực rỡ hiện lên phía trên không gian đông nam, Hư Vô Chi Quân cũng không nhìn hai người phía dưới lần nào, lướt qua bọn họ tiến về phía trước, sau đó một giọng nói lãnh khốc vang lên trong tai Hắc Ám Viễn Chinh quân có mặt: "Giết chết bọn chúng!"

- Tây Môn, chuẩn bị ra tay đi!

Độc Cô Vô Thương nói với Tây Môn Y Bắc bên cạnh, vẻ mặt lạnh nhạt mà bình tĩnh. Tây Môn Y Bắc gật đầu, giơ thiết kiếm trong tay lên.

"Ầm!"

Trời đất chợt tối sầm lại. Tây Môn Y Bắc mặc áo trắng đứng giữa đoàn bóng tối này, đôi mày kiếm hơi nhướng lên. Từ trên người tên nam tử ít nói này đột nhiên bắn ra một luồng khí tức bá đạo vô hình, giống như những thanh kiếm sắc cắm thẳng vào trong lòng tất cả chiến sĩ quân đoàn Hắc Ám Viễn Chinh. Tại khoảnh khắc này tất cả Hắc Ám Viễn Chinh quân đều cảm nhận được, tên nam tử này sẽ phát ra một kích như sấm sét với mình. Dưới khí tức dẫn dắt, bọn chúng liền nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời ra tay.

- Gào!

Hư không rung chuyển. Ma khí mênh mông như nước bao phủ trời đất, đánh thẳng về phía hai người bên ngoài không gian đông nam. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Chung cực kiếm đạo, thiên hạ phòng ngự!

Trong bóng tối vang lên một giọng nói già nua. Thanh âm vừa dứt, một đoàn ánh sáng còn tối hơn so với bóng đêm đột ngột tỏa ra, trong nháy mắt đã từ Thái Cổ làn đến mỗi góc trong vũ trụ.

Tại không gian Thái Cổ, tất cả công kích do chiến sĩ Hắc Ám Viễn Chinh quân phát ra đột nhiên biến mất không còn bóng dáng. Vô số công kích chồng chất lên nhau, năng lượng của nó đủ để phá tan một không gian khá lớn, nhưng lúc này lại hoàn toàn tan biến. Hư Vô Chi Quân đang đi về hướng lãnh địa Thái Cổ chợt dừng bước, xoay người lại nhìn về phíag Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc.

Tại Cửu Nghi, đám ma thần cổ xưa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền phát hiện công kích do mình phát ra lại đột ngột biến mất.

Tại đại thứ nguyên xa xôi.

- Kẻ tin thờ chủ sẽ được tha thứ, kẻ chống lại nhất định sẽ diệt vong!

- Chủ ở phía trên hàng tỉ không gian, nguyện ân huệ của ngài dưới đất cũng như trên trời…

- Chủ nói thế giới này phải có ánh sáng, vì vậy liền có ánh sáng… ánh sáng phán xét!

Tiếng ngâm xướng vang khắp hư không. Vô số thiên sứ cấp cao toàn thân thánh lực dao động, nửa quỳ trong hư không, liên tục cầu nguyện. Những luồng thánh quang chữ thập uy lực mạnh mẽ bắn vào trong đại quân huyết tộc đông đảo phía trước. Đại quân Quang Minh vốn dùng để chống lại Hắc Ám Viễn Chinh quân, vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện ở đại thứ nguyên xa xôi. Vô số thiên sứ giáng lâm, khắp nơi trong hư không là những cánh cổng truyền tống ánh sáng lớn lớn nhỏ nhỏ.

Trời đất đột nhiên ảm đạm. Trong bóng tối, một đoàn lực lượng to lớn quét qua toàn bộ chiến trường. Khi trời đất khôi phục rõ ràng, công kích do mọi người phát ra đột nhiên biến mất không còn bóng dáng.

Trong vũ trụ hư không, vô số vẫn thạch gào thét dịch chuyển. Khi một luồng ánh sáng ảm đạm quét qua khoảng hư không này, tất cả vẫn thạch đột nhiên ngừng lại. Tại khoảnh khắc này, năng lượng để bọn chúng vận hành dường như đột nhiên bị hút đi.

Khi kiếm ý của "thiên hạ phòng ngự" làn đến toàn bộ vũ trụ, công kích trong vũ trụ đột nhiên biến mất một cách kỳ dị giống như trâu đất xuống biển.

"Ầm!"

Ánh sáng ảm đạm kia khoách triển đến tận cùng, sau đó như thủy triều mang theo năng lượng hùng hậu rút về hướng Thái Cổ.

"Ong!"

Tại lỗ hổng không gian ở đông nam, ánh sáng như thủy triều cuối cùng hóa thành một hình ảnh to lớn giống như thái cực, không ngừng xoay chuyển. Tại đường cong hình chữ S ở trung tâm hình ảnh kia, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc một trái một phải đứng bên trong. Áo xanh tung bay, râu dài phất phơ, trong mắt Độc Cô Vô Thương đầy vẻ tang thương:

- Tây Môn, tới phiên ngươi!

Dứt lời, Độc Cô Vô Thương đột nhiên đánh một chưởng vào cánh tay Tây Môn Y Bắc. Năng lượng kinh khủng do "thiên hạ phòng ngự" hấp thu từ toàn bộ vũ trụ, lúc này lại như trút nước tràn vào trong cơ thể Tây Môn Y Bắc.

- A!

Tiếp nhận năng lượng kinh khủng do Độc Cô Vô Thương truyền đến, y phục Tây Môn Y Bắc tung bay, mái tóc dài trắng như tuyết không gió tự phất phơ, đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng kêu vào tận mây. Khí tức của y đột ngột gia tăng gấp nhiều lần, một đoàn khí tức hủy diệt điên cuồng từ trên người bắn ra, khoách triển đến vô biên vô tận.

"Keng!"

Trong mắt hiện lên một vệt sáng khác thường, trong phút chốc cặp mắt Tây Môn Y Bắc đã hóa thành một màu đen kịt, ánh mắt trống rỗng và hư vô, lộ ra khí tức tử vong mãnh liệt. Từng tia khí đen từ trong cơ thể tỏa ra, dọc theo sợi tóc lan ra, khiến cho mái tóc dài trắng như tuyết của y cũng bị nhuộm thành một màu đen kịt, mang theo một loại mị lực tà ác.

"Rắc rắc!"

Một bóng đen to lớn đột nhiên hiện lên sau người Tây Môn Y Bắc, đứng sừng sững trên mặt đất, vắt ngang giữa trời đất. Trong nháy mắt khí tức hủy diệt của y đã tăng vọt gấp trăm lần. Bóng đen càng lúc càng cao, chẳng biết lúc nào đã bao trùm lấy thân hình Tây Môn Y Bắc. Từ xa nhìn lại, đường nét của bóng đen vắt ngang giữa trời đất này lại cực kỳ tương tự với Tây Môn Y Bắc.

- Chung cực kiếm đạo, thiên hạ tấn công!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio