Hữu Nhàn không biết bản thân mình đi ra khỏi vương phủ như thế nào, làm thế nào để đi tới đường chính.
Nàng ủ rũ, giống như con rối gỗ bước chậm chậm trên đường, căn bản là đã mất đi tri giác.
Không nghe thấy âm thanh ồn ào xung quanh, không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, thế giới của nàng như xụp đổ, Giang Hữu Nhàn tràn đầy tự tin trước đây chỉ vì một câu cự tuyệt của hắn đã hoàn toàn xụp đổ, không còn tồn tại.
Nàng theo con đường trước cửa vương phủ cứ thẳng tắp mà đi, trên đường đi ngang qua một quán đánh bạc.
Một kẻ trộm vặt mới thua bạc từ trong quán đánh bạc thua sạch tiền đi ra,nhìn thấy Giang Hữu Nhàn thì hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng giống như nhìn thấy tiên nữ…………………..
Chỉ thấy nữ nhân trước mắt không hề trang điểm mà làn da lại trắng như tuyết, đôi mắt nhìn nghiêng sáng thánh thiện, môi đỏ thẫm như hoa đào.
“ Oa ! So với hoa khôi đứng đầu bảng của Phỉ Thúy Lâu thì còn hơn xa! Xem ra hôm nay ông đây đúng là gặp may a!”
Gã mê đắm nhìn Hữu Nhàn , hưng phấn mà xoay tay.
“ Uy , ta nói này đại mĩ nhân nha, tướng công của ngươi đâu? Như thế nào mà buổi tối lại một mình đi trên đường?”
Bởi vì Hữu Nhàn búi tóc co lại,chỉ liếc mắt là gã nhận ra nàng đã là thiếu phụ.
Hữu Nhàn vẫn cứ ngây ngốc đi về phía trước, tầm mắt thẳng tắp, không nghe thấy lời nói của gã……, tiếp tục đi về phía trước.
Gã nhìn Hữu Nhàn,nàng rời đi để lại trong không khí mùi hương hoa lan luân quế thơm phức, gã hít sâu một hơi, không khỏi liền say mê mùi hương đó.
Gã mở rộng miệng, ngăn ở trước mặt Hữu Nhàn.
Hôm nay mang tiền đi đều đã thua sạch rồi, vừa vặn có mỹ nhân hạ hỏa, xem ra ông trời đối với gã vẫn là rất hậu đãi.
Hữu Nhàn dừng lại , hờ hững liếc nhìn kẻ đang chặn đường mình này một cái.
“ Tránh ra…”
Nàng mặt lạnh phun ra hai chữ.
“ Tránh ra?” Gã biểu tình đáng khinh cười xấu xa “ Đ ã trễ thế này, lại một mình đi lại trên đường lớn thế này, không phải là tướng công của ngươi không để ý tới ngươi chứ?”
Bị đoán đúng tâm sự trong lòng, tâm Hữu Nhàn đột nhiên chấn động, rốt cục khôi phục một chút tri giác .
Chẳng lẽ nàng giống như kẻ bị phu quân của mình vứt bỏ tới vậy sao?
“ Tránh ra!”
Hữu Nhàn càng lớn tiếng nói lại một lần, ngữ khí có chút hoảng loạn.
Hiện giờ trời đã khuya, chung quanh tối như mực , trên đường rất ít người qua lại.
Nhìn tới nam nhân đứng trước mặt mình này nàng đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra trong Yến Vi các ngày đó.
Hữu Nhàn càng nghĩ càng sợ hãi , tất cả lông tơ đều dựng đứng lên.
Ngay bên cạnh đường lớn là một ngõ nhỏ , nàng bỗng nhiên vô cùng sợ hãi
Chuyện thất thân không phải luôn xảy ra ở những nơi như thế này hay sao ?
Hữu Nhàn sợ hãi, nàng hối hận, nàng muốn về nhà.
Gã tiến lên, túm trụ lấy cổ tay của nàng,dữ tợn cười với nàng.
“ Tiểu mĩ nhân, sao lại lạnh lùng như vậy? Tướng công của ngươi đã không hảo hảo thương ngươi, đến, để đại gia ta tới thương ngươi !”