“Ngươi tới làm gì ?”
Hữu Nhàn cảnh giác đứng lên, nhìn thẳng vẻ mặt đang cười mỉa mai của Ngọc Nhi.
Bên người ả ta còn mang theo nha hoàn, Hữu Nhàn nhìn qua liền cảm thấy có chút quen mắt.
Ngọc Nhi quét mắt nhìn một lượt quanh phòng, kỳ quái nhếch khóe miệng, mím môi cười duyên nói :
“Phòng của tỷ tỷ thật đúng là đặc biệt xa hoa, không hổ là phòng của chính thất, so sánh với Tử Đình uyển của muội muội quả là bất đồng, sang trọng và quí phái hơn rất nhiều”
Hữu Nhàn nhíu mày.
Nếu có cơ hội lựa chọn, nàng cũng không muốn ở nơi xa hoa như thế này, xa hoa lỗng lẫy nhưng lại cô độc lạnh lùng như hầm băng.
Nữ nhân mang tên Ngọc Nhi này được Thuộc Phong ân sủng, lại vẫn còn ở trước mặt nàng oán giận, chẳng lẽ nàng ta cũng biết nơi này tẩu tẩu của nàng đã từng ở qua?
Nàng ta nói như vậy, hẳn là có hai mục đích
Làm bộ làm tịch cố ý kiêu khích nàng, cùng với tuyên bố muốn đoạt ngôi vị chính phi của nàng.
“Ngươi sẽ không phải là nhàm chán tới mức không có việc gì làm, chạy đến chỗ của ta chỉ đơn thuần là khen ngợi tẩm phòng của ta sao?”
Hữu Nhàn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, thái độ cứng rắn.
Khóe miệng Ngọc Nhi âm thầm cười trộm, tiếp tục đi tham quan tẩm phòng.
“Đáng tiếc, một căn phòng đẹp như vậy nhưng lại để cho một chủ tử vô liêm sỉ vào ở”
Hữu Nhàn mở to mắt.
“Ngươi nói cái gì ? Lặp lại lần nữa”
Hữu Nhàn không ngờ tới nàng ta cư nhiên lại kiêu ngạo vô lễ như vậy!
Ngọc Nhi thản nhiên cười cợt, ngay cả nha hoàn đi theo nàng ta cũng học theo che miệng cười nhạo.
“Ta nói có cái gì sai sao? Đêm đó, Vương gia không phải tận mắt chứng kiến ngươi cùng Hạ Kiếm Bội tằng tịu với nhau ngay tại căn phòng này hay sao?”
“Ngươi nói hưu nói vượn! Ta cùng Hạ Kiếm Bội cái gì cũng chưa xảy ra!”
Hữu Nhàn tức giận, nàng ta nói xấu nàng khiến cho nàng tức giận tới mức toàn thân phát run.
“Cái gì cũng chưa xảy ra?”
Ngọc Nhi theo bản năng nhìn về phía nha hoàn Ly Ly của mình, khẩu khí rõ ràng là vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể, ta rõ ràng đã…”
Hữu Nhàn thấy có điều gì đó không thích hợp, bộ dạng Ly Ly lúng túng, rõ ràng là có tật giật mình.
“Nhất định là tiện nhân ngươi ra tay có phải hay không?”
Hữu Nhàn nắm chặt cổ tay Ngọc Nhi, phẫn nộ nhìn thẳng vào nàng.
Mấy ngày nay nàng vẫn hoài nghi bầu rượu nàng uống có vấn đề hoặc là thức ăn bị bỏ thuốc.
Bởi vì ngay sau khi nàng uống rượu liền suất hiện ảo giác, mà Hạ Kiếm Bội cũng đột nhiên không khống chế được.
Ngày ấy khi yến tiệc sắp kết thúc, nàng giống như có gặp nha hoàn của Châu nhi đi vào.
Có phải lúc đó…?
Ngọc Nhi nghiêng người liếc mắt nhìn Hữu Nhàn, dùng sức rút tay khỏi tay Hữu Nhàn, sau đó bình tĩnh mà kéo kéo ống tay áo, từ từ nói:
“Ngươi cũng không nên ỷ vào cái danh hiệu quận chúa mà ăn nói bừa bãi, tùy tiện vu oan cho người tốt. Cổ nhân thường nói, ‘cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung’, con mắt nào của ngươi nhìn thấy là ta làm ? Chính mình câu dẫn nam nhân còn muốn đem tội đổ lên đầu người khác!”