Edit: Anh Túc
Beta: Dực
Nàng sẽ không buông tay, ít nhất là trong lúc này, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
Có người vui thì cũng sẽ có người buồn, trong tình cảnh này, Ngọc Nhihiển nhiên là người không vui nổi.
Oan gia ngõ hẹp, huống chi là ở trong Thuộc vương phủ nhỏ bé này.
“ Quận chú, người xem, kia là tiện nhân Ngọc Nhi cùng với nha hoàn của ả ta. »
Tử Ngọc kéo tay Hữu Nhàn, ở ngay chỗ rẽ nhìn thấy Ngọc Nhi đi từ phía sau ngọn giả sơn đi tới.
“ Đi! Chúng ta đi qua đó.”
“ A ?”
“ Sợ gì chứ ! Chúng ta bây giờ còn phải sợ các nàng hay sao ? ”
Nàng lúc này tràn đầy tự tin, lần trước làm loạn trước mặt Thuộc Phong, nàng còn chưa có báo thù đâu.
“ Ui, ôi, ta nói này, đây không phải là tiểu thiếp Châu nhi ở trong Thuộc vương phủ của chúng ta hay sao ?”
Hữu Nhàn học bộ dáng của Ngọc Nhi trước đây, khẩu khí kiêu ngạo, phong tình vạn chủng đi đến trước mặt của nàng ta.
Gặp phải tình địch , hiển nhiên là tức đến đỏ cả con mắt.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, thế trận hai đấu hai liền được hình thành.
Ngọc Nhi dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà lúc xanh lúc trắng, nhưng nàng ta rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, khóe miệng nhếch lên cười khinh miệt, âm hiểm hừ lạnh nói :
“ Thật đúng là có ba phần nhan sắc liền muốn mở xưởng nhuộm. Nhưng mà cũng chỉ là gần đây được vương gia sủng hạnh vài lần , cái đuôi liền hưng phấn đến mức vểnh lên tới đỉnh đầu. Nhưng cũng tha lỗi cho muội muội nhắc nhở tỷ tỷ không nhìn đường, không nên chỉ nhìn lên trời, cẩn thận không chừng ngã một cái lại rất đau ”
Nói tới câu nói cuối cùng, nàng ta nheo mắt lại, ngữ khí trở nên quỷ dị kì lạ.
Hữu Nhàn trào phúng liếc mắt nhìn Ngọc Nhi một cái.
“ Những lời này của muội muội nên để lại cho chính mình thì tốt hơn”
Tiện nhân Ngọc Nhi này, gọi tỷ tỷ muội muội đến là thuận miệng, bản quận chúa cũng không phải dễ bắt lạt.
Hữu Nhàn kiêu ngạo nhướn mày.
“ Ngươi lúc trước không phải luôn rất kiêu ngạo hay sao ? Lúc này phong thủy xoay chuyển, ngươi cũng đừng nên hâm mộ tỷ tỷ, Thuộc Phong qua đêm tại phòng của ta, chứ không phải ngươi ! ”
Hữu Nhàn cao giọng nói.
Nàng ta đã từng đem việc bản thân mình không được Thuộc Phong sủng hạnh ra để cười nhạo nàng, lần này nàng quyết sẽ khiến nàng ta cũng nếm thử tư vị bị người khác cười nhạo.
Ngọc Nhi tức giận, dung mạo được trang điểm cẩn thận cũng không che dấu được sắc mặt đỏ bừng vì tức giận của nàng ta.
‘‘ Ngươi đừng nên kiêu ngạo quá sớm, Vương gia vốn chỉ coi trọng thân thể của ngươi nên mới tùy tiện đùa giỡn ngươi một chút mà thôi, ngươi liền cho là thật sao ?’’ Nàng ta trào phúng liếc nhìn nàng, giọng điệu mỉa mai nói tiếp ‘ ‘Tâm tư của vương gia vốn dĩ không hề ở trên người ngươi, cho dù có qua đêm ở trong phòng ngươi nhiều lần đi nữa cũng chỉ là một con số mà thôi’’
Hữu nhàn không quan tâm tới lời nói bới móc của nàng ta, nhướng cao lông mày xinh đẹp nhìn nàng ta, cười nhạo nói :
‘ ‘ Vậy ngươi cho rằng tâm của Thuộc Phong là để ở trên người ngươi hay sao ? Ngươi nhiều nhất cũng chỉ được coi là một kẻ thế thân, có cái gì đáng kiêu ngạo ?’’
Hữu Nhàn không cam lòng yếu thế, nửa chữ cũng không chịu thiệt.
Lúc này , nàng tin rằng khí thế của nàng tuyệt đối sẽ không thua Ngọc Nhi kia !
Ngọc Nhi cười nhẹ
‘’ Phải không ? Nhưng sự thật là chủ một chút nữa thôi là ta đã thành công khiến cho ngươi cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ bất chính, nhưng vương gia lại không hề trách phạt ta, chỉ là giảm bớt số lần tới phòng của ta, điều này đại biểu cho cái gì ngươi cũng không đến mức không hiểu chứ ?’’
‘‘ Ngươi có ý gì ?’’
Hữu Nhàn có chút thiếu kiên nhẫn, trên mặt hiện nên sự buồn bực không thể che dấu được.
Ngọc Nhi cười mỉa lắc đầu , giả bộ thở dài.
‘‘ Ta thực sự buồn thay cho ngươi ! Chuyện đã rõ rành rành ngay trước mắt rồi còn không chịu hiểu. Vương gia lúc này gần gũi người, đơn giản là muốn lợi dụng ngươi, còn cô ý vắng vẻ ta, chẳng qua là muốn ta tự kiểm điểm một chút. Nếu không phải như vậy thì tại sao hắn lại không xử phạt ta ? Đổi lại mà nói, nếu người bỏ thuốc là ngươi, hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi vậy sao ?’’
Hữu Nhàn sửng sốt , thân thể cứng đờ giống như bị người khác điểm huyệt, cứng đờ không thể nhúc nhích.
Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trắng bệch của nàng, đắc ý cười.
‘‘ Muội muội phân tích như thế , tỷ tỷ hẳn là rõ ràng người ở trong lòng Vương gia là ai rồi chứ ?’’
Hữu Nhàn nhăn mày, bị Ngọc Nhi uy hiếp, nàng lúc này lại đột nhiên không biết phải phản kích như thế nào.
‘‘ Quận chủ, ngài đừng nghe nàng ta nói bừa, mau mau lấy lại tinh thần nha’’
Tay của Tử Ngọc đặt trên thắt lưng của nàng, ở bên tai nàng nhắc nhở vài câu, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào chủ tớ Ngọc Nhi
‘‘ Ngọc phu nhân, người nên chú ý lời nói, không nên không ăn được nho lại nói nho xanh ! Nếu cảm thấy bản thân mình được sủng ái, vậy nên quay về Tử Đình uyển của người, yên lặng ngồi đợi Vương gia đại giá quang lâm’’
‘‘ Đúng vậy ! Có bản lãnh ngươi theo ta tới gặp Thuộc Phong, hỏi hắn xem có để ý tới ngươi không?”
Hữu Nhàn rất nhanh nắm chặt tay, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ‘‘ Tâm cao khí ngạo’’ nói.
‘‘ Ngươi………….’’
Ngọc Nhi bị Hữu Nhàn cùng Tử Ngọc thay phiên nhau công kích, thật sự buồn bực, muốn mở miệng phản khích lại nhưng lại không nói ra được lời nào.
Trân Châu nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn Hữu Nhàn, đôi mắt đột nhiên hướng về phía Ly Ly tàn nhẫn liếc qua, ý tứ rõ ràng là muốn nàng ta ‘‘ tham chiến’’.
Ly Ly vẫn tránh ở phía sau Ngọc Nhi vừa lo vừa sợ bước ra.
Từ lần bị Hữu Nhàn đánh cho té xỉu đến giờ, chỉ cần nhìn thấy Hữu Nhàn nàng ta liền trốn thật xa.
Hiện tại Ngọc Nhi còn muốn nàng ta mắng Hữu Nhàn quả thực làm cho nàng ta sợ hãi không thôi.
‘‘ Ngươi……………..’’
‘‘ Hử ? !’’
Hữu Nhàn hừ lạnh một tiếng, giơ nắm đấm ở trước mặt Ly ly uy hiếp.
Nàng đã đáp ứng Thuộc Phong không gây sự , nhưng lúc này chẳng qua chỉ là để đe dọa một nha hoàn nho nhỏ mà thôi.
‘‘ Vương phi nương nương, nô tỳ, nô tỳ sai rồi ! Nô tỳ biết sai rồi ! Xin nương nương thứ tội !’’
Lời mắng chửi thô tục còn chưa kịp nói, nàng ta đã vội vàng quỳ xuống xin tha mạng.