Edit : Anh Túc
Beta: Dực
Thích Nhược Lan mạnh mẽ áp chế tâm tình của mình không để cho Hữu Nhàn nhận ra điểm kì lạ.
“Vừa rồi nhất thời không cầm chắc, đã làm đổ canh gà của ngươi, thật sự là lãng phí lòng tốt của ngươi rồi!”
“Không vấn đề gì, ta giúp người lấy thêm một chén.”
Hữu Nhàn thuần thục thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, cười cười lại đi lấy thêm một bát canh gà, không hề ngại phiền phức.
Thích Nhã Lan ngẩn người nhìn bóng dáng bận rộn của Hữu Nhàn, có ột loại cảm xúc không thể nói rõ len lỏi trong lòng…
Bà đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả một lần gặp mặt cũng không có…
Nhưng điều đáng mừng nhất là con trai bà rất có mắt nhìn người, lại có thể thú được một cô nương thiện lương như thế, khi còn sống bà lại có thể được uống canh gà do chính tay con dâu nấu.
Cuộc đời bà cũng không còn gì tiếc nuối, cảm thấy dường như là ông trời phá lệ ban ơn cho bà
“Hơn nửa ngày hôm nay đi đâu vậy? Sao không tới tìm ta?”
Khi Hữu Nhàn trở lại lều, Thuộc Phong cũng đã luyện binh trở về.
Tiếng bước chân của nàng hắn đã quen, không cần phải ngẩng đầu lên hắn cũng biết người tới là nàng.
Bình thường nàng luôn luôn quấn lấy hắn, hắn luôn cảm thấy bên tai không hề được yên tĩnh nhưng đột nhiên nàng biến mất nửa ngày, chính hắn lại cảm thấy không quen.
Vốn là cảm thấy nàng thật phiền toái nhưng không biết từ khi nào hắn đã có thói quen có nàng ở bên cạnh mình mỗi ngày.
“Ta đi săn thú, đêm nay nấu thêm đồ ăn cho chàng!”
Nàng mở to đôi mắt hồn nhiên , tay cầm hũ canh gà dơ dơ ra trước mặt hắn.
“Săn thú?” Thuộc Phong nhíu mày “Ngươi đi lên núi?”
“Ừm! Đúng vậy! Ta thấy chàng cũng lâu không ăn thịt, cho nên đi lên núi tìm vài con thú. Canh này là ta nấu nhờ ở nhà của một vị đại nương dưới núi, bà đã ăn qua, nói ăn ngon lắm, hơn nữa ta tuyệt đối không có cho thêm đậu phấn úc ()!”
() Đậu phấn úc = thuốc đi ngoài ngày nay á
Hữu Nhàn trịnh trọng cam đoan.
Thuộc Phong liếc nhìn canh gà trong tay nàng, nhất thời không khỏi ngẩn người.
Nàng đường đường là một thiên kim tiểu thư lại có thể vì hắn làm ra những chuyện không hề phù hợp với thân phận của bản thân.
Đi lên núi, săn thú, chỉ vì muốn hắn có món ăn ngon một chút?
“Sống trong núi đều là người dân thôn dã,tìm đâu ra một đại nương xinh đẹp? Nói chuyện cũng không chịu dùng não suy nghĩ, cũng chỉ có ngươi mới nói ra được.”
Trong lòng Thuộc Phong cảm thấy ấm áp nhưng ngoài miệng vẫn nói lời chân chọc nàng.
“Nhưng đó là sự thật! Vị đại nương đó là bốn mươi tuổi nhưng nhìn qua nhiều lắm chỉ giống như mới ba mươi tuổi, hơn nữa tên của bà còn rất hay!”
Hữu Nhàn rất nghiêm túc giải thích.
Thuộc Phong cũng không để ý, bĩu môi, thuận miệng hỏi một câu
“Gọi là gì?”
“Bà gọi là…” Hữu Nhàn nhếch môi, tung mị nhãn, cố ý đọc thật chậm từng từ “Thích.Nhược.Lan”
Khuôn mặt tuấn tú nhất thời cứng ngắc, nắm tay theo phản xạ nắm chặt thành quyền.
“Sao? Có phải rất hay không?”
Hữu Nhàn cũng không nhìn ra sự khác thường của hắn, hứng trí bừng bừng hỏi.
“Bà ta…gọi là gì?”
Thuộc Phong do dự hỏi lại, giọng điệu âm trầm.
“ Thích Nhã Lan! Thích trong “yêu thích”, Nhược Lan trong hương thơm.” Nàng cẩn thận giải thích.
“Bà ta ở đâu? Ở dưới chân núi?”
Thuộc Phong đột ngột giữ chặt hai vai của Hữu Nhàn, không khống chế được quát hỏi