“Không! Đừng ép ta! Đừng!”
Hữu Nhàn cố sức giãy dụa gào thét.
Thuộc Phong ôm nàng càng chặt hơn, phản ứng của nàng lại càng thêm kịch liệt.
Nàng nhìn thấy hắn lại càng thêm sợ, trong lòng càng thêm hốt hoảng.
“Ta muốn nàng thừa nhận nàng vẫn còn yêu ta! Ta không cho nàng trốn tránh ta!”
Thuộc Phong trừng nhìn khuôn mặt nhỏ bé hoảng hốt của nàng, ngang ngược muốn nàng thừa nhận tình cảm với hắn!
Sắc mặt Hữu Nhàn đột nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt cả mái tóc nàng.
“Đau… đau…”
Cơ thể căng thẳng của nàng đột nhiên mềm ra, giống như sợi bông mềm yếu rơi xuống, sắc mặt trắng bệch!
“Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Thuộc Phong nhanh chóng giữ lại cơ thể sắp ngã của nàng, thấy gương mặt nàng trắng xanh, nhịp tim của hắn giống như bị ngưng lại.
“Đau… bụng… đau quá!”
Hữu Nhàn hơi mở mắt, yếu ớt nói từng chữ.
Thuộc Phong nhìn theo, phát hiện nàng chảy rất nhiều máu.
Trong chớp mắt, hô hấp của hắn như bị đoạt mất.
“Người đầu! Mau mời Phương Trung Nhan tới đây!”
Đột nhiên, hắn xoay người gọi to người ngoài cửa.
Tần Tương đứng canh ngoài cửa chạy vào.
“Mau gọi bà đỡ, vương phi có dấu hiệu sinh non!”
Đôi mắt sắc lạnh của hắn quắc nhìn Tần Tương, hung hăng quát.
“A! Vâng!”
“Sinh non?” Hữu Nhàn cắn chặt môi, cắn đau đến mức phải nhíu chặt vùng lông mày, nắm lấy vạt áo trước ngực Thuộc Phong “Cái gì? Sinh non? Ai sinh non?”
Thuộc Phong quay đầu lại nhìn nàng, yết hầu chuyển động, lại không biết nên nói với nàng thế nào.
Có lẽ lúc nàng biết mình có con cũng chính là lúc phải chịu nỗi đau mất con.
“Chàng nói đi!”
Hữu Nhàn nhịn cơn đau bụng xuống, dứt khoát muốn biết đáp án.
Thuộc Phong nhíu chặt mày.
“Nhàn nhi…” Hắn hít một hơi thật sâu “Nàng có thai!”
“Thai?” Hữu Nhàn không tin nhìn vào mắt Thuộc Phong, con ngươi bi thương chuyển hướng nhìn xuống bụng bằng phẳng củ mình “Ta mang thai?”
Nàng kinh ngạc mở to mắt nhìn bụng mình, vẻ mặt đột nhiên suy sụp.
“Phương Trung Nhân nói nàng mất quá nhiều máu, cái thai này có lẽ không giữ lại được.”
Ngữ điệu hắn nặng nề, trong con ngươi thâm thúy là sự đau đớn không tả nổi.
Hắn không muốn khiến nàng khổ sở, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng, không thể nào giữ lại được.
Chuyển bị tâm lý trước một chút, có lẽ nàng sẽ tiếp nhận chuyện này tốt hơn.
“Không! Đừng! Cầu xin chàng! Cứu con củ chúng ta! Cầu xin chàng!”
Sau khi biết mình có con Hữu Nhàn trở nên kích động lạ thường, nàng không để ý đến cơ thể gầy yếu của mình, dùng sức nắm lấy cánh tay Thuộc Phong, hai hàng nước mắt bất lực chảy ra cầu xin.
“Nhàn nhi, có thể giữ lại được đương nhiên là rất tốt. Nếu không được, chúng ta còn trẻ, nàng có thể mang thai lại lần nữa.”
Bây giờ chuyện đã đến nước này, hắn chỉ muốn doa xịu cho nàng, cho rằng làm như vậy nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
“Không! Nếu không có đứa con này, ta sẽ không mang thai được nữa!”
Hữu Nhàn nghẹn ngào, con ngươi thanh lệ ngập nước.
Đứa trẻ này, nhất định là do ông trời xót thương nàng neen mới ban cho nàng, nếu như không còn, dựa vào thể chất của nàng, căn bản sẽ không thể mang thai nữa.
Huống chi, nàng và hắn đã không còn khả năng.
Cho nên, cả đời này nàng chỉ có một cơ hội này để có con.
Bởi vậy, nàng không thể để mất, không thể!
“Vương gia, Phương đại phu và bà đỡ đã đến rồi!”
Tần Tương nhanh chóng dẫn Phương Trung Nhân và bà đỡ vào phòng.
Hữu Nhàn thấy người, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nàng sợ hãi quay lại nhìn Thuộc Phong.
“Tại sao… tại sao lại đối xử tàn nhẫn với ta như vậy? Ta chỉ có đứa con này!”
Hữu Nhàn bắt đầu liều mạng phản kháng trong ngực hắn.
“Đừng như vậy, Nhàn nhi!” Để Phương Trung Nhân chẩn mạch trước đã, nàng kích động như vậy, thì cơ hội giữ lại con cũng sẽ vuột mất!”
Thuộc Phong dùng cánh tay ngăn nàng đang giãy dụa điên cuồng lại.
“Không! Bọn họ muốn cướp con của ta! Ta sẽ không cho bọn họ tới gần!”
Hữu Nhàn lạc giọng kiệt sức la lên, liên tục lắc đầu.
“Nhàn nhi!”
“Đừng! Đừng! Ta không muốn!”
Nàng che bụng mình lại, nhìn thấy dưới đôi chân trắng nõn của mình là dòng máu đỏ sậm, Hữu Nhàn choáng váng.
Một loại cảm giác hoảng sợ chạy qua lồng ngực, nàng cảm giác được đứa con quý giá trong bụng mình đang dần biến mất…
“Nhàn nhi, nàng bình tĩnh một chút!”
Thuộc Phong lật cơ thể nàng lại, Hữu Nhàn vô lực ngẩng đầu, đôi mắt sáng nửa mở nhìn hắn, bị hắn mạnh mẽ áp lại tinh thần dần biến mất, giọng cũng nhỏ lại giống như loài lục bình trôi nổi.
“Đừng… đừng cướp con của ta!”
Miệng nàng nhẩm đi nhẩm lại một câu nói, đôi mắt nàng dần khép lại, ngã vào trong lòng hắn, ngất đi.
“Nhàn nhi, Nhàn nhi!”
Thuộc Phong đột nhiên trừng to mắt, trái tim thắt lại khiến hắn không thể nào hít thở.
Hắn đột nhiên quay đầu lại rống to với Phương Trung Nhân.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau cút lại đây cho ta!”
“Vâng! Tiểu nhân tới ngay!”
Phương Trung Nhân nhìn bà đỡ một cái, ý bảo qua đó.
“Nàng thế nào rồi?”
Phương Trung Nhân ngồi xuống bắt mạch, Thuộc Phong gần như không thể chờ thêm nữa hỏi