“Thiếp. . . . . . Thiếp tới đưa điểm tâm cho chàng.”
“Điểm tâm?” Mắt hắn lộ vẻ dò xét, “Không cần! Ta nhớ đã nói qua với ngươi, ta không muốn phải nhìn thấy ngươi thêm một lần nào nữa. Lần trước ở mã phòng, chúng ta cũng đã đạt thành hiệp nghị, ta cõng ngươi trở về, còn ngươi không được đến làm phiền ta!”
Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt nàng. Hữu Nhàn còn chưa kịp nói mấy câu, hắn đã trực tiếp ra lệnh trục khách.
“Thiếp chỉ đáp ứng chuyện không đi mã phòng, chứ đâu có nói không được đến thư phòng tìm chàng, cho nên, thiếp không tính là vi ước (vi phạm hiệp ước).”
Hữu nhàn cả gan, nói.
Thuộc Phong khép hờ tà mâu: “Ngươi muốn cùng ta chơi chữ?”
“Không phải. . . . . . Thiếp chỉ muốn luận sự mà thôi. . . . . .”
Hữu Nhàn không sợ chết nói.
Thuộc Phong nhíu mày, trên vầng trán buộc vòng quanh lưỡng đạo lệ văn.
Chính là hung ác nham hiểm nhìn nàng, sau một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
Hữu Nhàn cho loại phản ứng này của hắn là ngầm đồng ý, lại không biết đó là lúc lòng hắn nổi lên một cơn tức lớn.
“Chàng đang ở đây họa gì vậy?”
Hữu Nhàn nhìn hắn, ánh mắt chuyển dời đến bức tranh bị hắn lật ngược lại ở trên bàn, giấy trên lưng ẩn ẩn hiện ra thân hình của một nữ nhân, Hữu Nhàn tò mò, định dùng một tay lật ngược lại——
“Cút!”
Đột nhiên, hắn lạnh lùng phun ra một chữ.
Cánh tay Hữu Nhàn đang ở trên không trung đột nhiên dừng lại.
“Thuộc Phong?”
Nàng kinh hoảng trừng to mắt, nàng lại làm sai cái gì sao?
“Cút!”
Hắn lặp lại một lần, lần này âm sắc càng thêm tối tăm đáng sợ, thẳng tắp chấn kinh màng tai Hữu Nhàn.
Hữu Nhàn cứng người, sống lưng truyền đến một trận âm hàn.
Trong nháy mắt, nàng cũng không biết nên làm tiếp thế nào.
Ngắn ngủi vài giây, Hữu Nhàn rất nhanh khôi phục ý thức, nàng tận lực xem nhẹ lời nói sặc mùi thuốc súng của hắn, miễn cưỡng chính mình mỉm cười.
“Nếu chàng không muốn nhìn thấy thiếp, thiếp sẽ đi ngay lập tức. Bất quá, đây là canh cá chàng thích ăn nhất, thiếp hi vọng chàng có thể ăn luôn.”
Hữu Nhàn lo sợ bất an lẩm bẩm.
Bát canh cá này là Lâu đại nương làm, hẳn là phù hợp khẩu vị của hắn mới đúng.
“Nữ nhân điên!”
Thấy nàng còn không đi, hắn thô bạo một chưởng ném bát canh nàng đang bưng trên tay đi, cá trong chén cũng theo đó mà rải đầy đất.
“Không cần tiếp tục khảo nghiệm lòng kiên nhẫn của ta! Bảo ngươi biến, ngươi bị điếc không nghe thấy gì sao?!”
Hắn táo bạo rống giận, cả người Hữu Nhàn theo bản năng run run.
“Thiếp. . . . . . Thiếp đem mọi thứ thu thập sạch rồi sẽ đi. . . . . .”
Nói xong, Hữu Nhàn liền ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay run run nhặt nhạnh từng mảnh sứ nhỏ.
Hắn nhìn thẳng vào bàn tay nhỏ bé run run của nàng, tà mâu bán dò xét, đột nhiên thô bạo đem nàng từ dưới đất túm lên.
“A ——”
Bị hắn đột nhiên nhấc lên, ngón trỏ Hữu Nhàn bị miệng chén vỡ cắt qua, máu tươi từng giọt từ đó chảy ra.
“Lập tức cút cho ta!”
Hắn rống nàng, ưng mâu tà rực.