Đám người Lâu đại nương cũng đứng dậy.
“Chúc mừng nương nương, trời không phụ người có lòng, Vương gia rốt cục cũng nhìn thấy được điểm tốt của người.”
Mọi người sắc mặt đều lộ ý cười, bọn họ đều thay Hữu Nhàn cao hứng.
“Ta sẽ lập tức đi chuẩn bị, hôm nay nhất định phải hảo hảo biểu hiện!”
Hữu Nhàn trả lời, cái miệng nhỏ nhắn khoa trương toét ra.
“Đúng vậy, nương nương, nhân dịp này nhất định phải thi triển tài năng, chúng ta chúng ta đều tin tưởng người!”
Mọi người ai cũng khuyến khích nàng, khiến Hữu Nhàn toàn thân như được tiếp thêm sức mạnh.
“Ân! Yên tâm yên tâm, ta nhất định không phụ lòng mọi người!”
Lời nói hùng hồn vừa mới phát ra, Hữu Nhàn liền quay đầu, bỏ mọi người lại đằng sau, tất tưởi chạy vào trù phòng.
“Nương nương, có cần chúng ta giúp người hay không?”
Lâu đại nương không yên tâm gọi với sau lưng.
“Không cần không cần!”
Hữu Nhàn hưng phấn tới mức đầu cũng không thèm quay lại, giơ một cánh tay trắng lên cao, đắc ý xua tay.
“Các ngươi cứ làm việc của mình đi, bằng bản lãnh của ta, làm vài món ăn đó là dư dả!”
Hữu Nhàn khoe khoang khoác lác.
Có lẽ cái gọi là vui quá hóa buồn, chỉ khi xem qua “sự tích anh hùng ” của nàng mới có thể thật sâu lĩnh hội đi!
Hữu Nhàn kéo cao ống tay áo, buộc lại tạp dề, tư thế sẵn sàng trước khi nấu nướng.
“Vịt con cạc cạc kêu, ta làm cơm canh cho tướng công. . . . . .”
Hữu Nhàn rung đùi đắc ý, miệng hát vang điệu dân ca đã bị nàng sửa chữa (=.=|||), đem đồ ăn cùng bát bàn tẩy sạch, sáng sớm liền bắt tay vào làm công tác chuẩn bị.
“Đúng rồi! Đem muối lấy ra trước nữa!”
Hữu Nhàn vỗ ót, mở hốc tường ra, đi tìm muối cùng đường.
Nàng lúc trước đã dán nhãn trên hai cái lọ đựng muối cùng đường, cái nhãn ở lọ đường vẫn còn, nhưng còn ở lọ muối thì lại không thấy đâu.
“Là người nào làm đây?”
Hữu Nhàn ngẩng đầu nhỏ, nhíu mi nghiên cứu hai cái lọ tương tự nhau, không biết rốt cuộc cái nào mới là muối.
“Coi như xong, tùy tiện lấy một cái là được, nhất định đều là đựng muối!”
Nàng cầm lấy cái lọ, còn âm thầm đắc ý một phen, không hề cảm giác được bất cứ dị thường nào.
“Cốc cốc cốc.”
Bởi vì hôm qua hắn không phái Tần Tương trả lại cái làn cho nàng nên Hữu Nhàn bưng bàn đồ ăn từ trù phòng thẳng đến thư phòng.
Tuy rằng còn chưa tới giờ cơm, nhưng Hữu Nhàn đã khẩn cấp đưa đến thư phòng của hắn, muốn nhìn hắn ăn cơm.
Thuộc Phong đang phê chuẩn tấu chương, nhìn thấy nàng đến, tùy ý bĩu môi.
“Vào đi.”
Cai miệng nhỏ nhắn của Hữu Nhàn cong lên——
Hắn lần này cư nhiên không đuổi nàng, lại còn chủ động mời nàng đi vào a!
“Vậy thiếp vào đây!”
Hữu Nhàn lên tiếng chào hỏi, bởi vì sợ quấy rầy hắn làm việc nên rón ra rón rén như mèo con, từng bước tiến vào.
“Ngươi làm chi mà phải bày ra bộ dáng lén lút như vậy, là tặc sao?”
Thuộc Phong ngẩng đầu, vừa bực mình vừa buồn cười liếc nhìn nàng.
“A? Nha!”
Hữu Nhàn nghe ra trào phúng, nhanh chóng đứng thẳng người, khôi phục bộ dáng bình thường.