Hữu Nhàn bỏ chạy được một đoạn khá xa rồi dừng lại bên hồ nhỏ.
“ Nương nương , người không nên quá để tâm tới lời nói của vương gia….nơi đó từ trước tới giờ vương gia vẫn cấm không cho ai tiến vào, không phải chỉ mình người”
Tần Tương nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“ Nhưng vì sao? Nơi đó rõ ràng là không có ai ở ?”
Nàng muốn biết sự thật.
“Bởi vì…………..”
Tần Tương không nói được nữa.
Hữu Nhàn hít mũi một cái, nghẹn ngào thay Tần Tương nói ra sự thật:
“ Bởi vì nơi đó là phòng tẩu tẩu của ta đã từng ở đúng không?”
Tần Tương kinh ngạc mở lớn hai mắt.
“ Người……..sao người bi…..biết?”
Hữu Nhàn lẩm bẩm dường như là tự nói cho chính mình nghe.
Nếu biết trước là như thế này, nàng tình nguyện để chính mình không thấy thứ gì, không biết bất cứ thứ gì, vĩnh viễn cũng không muốn đặt chân tới nơi này!
Tần Tương bất đắc dĩ thở dài,vẫn là cố gắng khuyên nhủ.
“ Nương nương , đó đều là những chuyện đã sảy ra từ rất lâu rồi…………”
“ Đã rất lâu rồi, nhưng là hắn vẫn không quên được, không phải sao?”
Hữu Nhàn ngăn những lời Tần Tương chuẩn bị nói lại…..,lớn tiếng phản bác, xong lại quay đầu tiếp tục chạy đi.
Đó là nơi chị dâu đã từng ở! Là sự thật! Là sự thật!
Nàng chạy đi, hoàn toàn không có điểm dừng, chỉ là tuyệt vọng chạy về phía trước , muốn nhanh chóng rời xa nơi này, nước mắt giống như nước đê vỡ không ngừng rơi xuống ……….
Chỉ cần nhìn vị trí của căn phòng đó cùng với cách bài trí bên trong, nàng có thể nhìn ra vị trí của tẩu tẩu trong lòng hắn quan trọng như thế nào, đó là vị trí không ai có thể thay thế.
Nhìn vật nhớ người , nhưng lại không thể nói ra tình cảm trong lòng, cho nên mới chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào nhứng bức tranh mà hắn vẽ,đây chính là nỗi khổ tương tư không phải sao?
Tẩu tẩu là người không thể thay thế được trong lòng hắn, mà nàng, vĩnh viên chỉ là kẻ có cũng được mà không có cũng không sao,gọi đến thì đến , bảo đi thì đi .
Chỉ cần hắn lộ ra mộtchút biểu tình vui vẻ nàng liền sẽ mừng rỡ như điên.
Trong tình yêu, nữ nhân mãi mãi là kẻ yếu đuối
Nhìn nàng bên ngoài có vẻ mạnh mẽ cường đại, nhưng thực ra nội tâm lại yếu đuối dễ bị tổn thương.
Lồng ngực giống như bị người ta cầm dao khoét một cái lỗ thật sâu, máu tươi trào ra khiến miệng viết thương vô cùng đau đớn, ý thức dường như đã biến mất.
Nàng muốn rời đi nhưng lại không phân biệt được phương hứơng , đi mãi cũng không ra được cửa lớn của vương phủ.
Hoặc là nói , nàng không từ bỏ được, từ nhiều năm trước, luôn khắc sâu, ghi nhớ lời hứa của hắn ………
Sau khi xảy ra chuyện Hữu Nhàn tự ý xông vào Tử Đình uyển, Thuộc Phong liền nhận được thánh chỉ , phái hắn đi Giang Nam điều tra vụ án quan viên buôn lậu muối.
Hắn mới đi được khoảng một tháng, Hữu Nhàn đã cả ngày đứng ngồi không yên, ngay cả ăn cơm cũng không có hứng thú.
Không gặp được hắn , Hữu Nhàn liền bắt đầu cảm thấy hối hận.
Nàng không nên làm hắn tức giận, thích một người, không phải là khiến cho người ấy vui vẻ hay sao?
Nàng nên biết bây giờ trong lòng hắn chỉ có hình bóng của tẩu tẩu, cũng chứng minh hắn là người chung tình không phải sao, hắn không phải loại nam nhân có mới nới cũ .
Nàng đáng lẽ không nên vì chuyện đó mà lo nghĩ được mất, không nên chán nản vì chuyện đó.
Chờ khi hắn quay trở về, nàng nhất định sẽ đi xin lỗi hắn, cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng không thể phủ nhận, nàng vận không nhịn được mà ghen tị!
Dù sao, nàng cũng là thê tử của hắn!
“ Quận chúa! Quận chúa! Trở về rồi! Vương gia đã trở về!
Tử Ngọc giống như chim hỉ tước vội vàng chạy vào báo tin vui.
“ Hắn đã trở về?”
Hữu Nhàn đang ngồi ngẩng người, nghe tin Thuộc Phong trở về liền từ trên ghếi đứng bật dậy.
Tử Ngọc dùng sức gật đầu.
“Nô tì nghe người ta nói, vương gia hiện đang ở tiền sảnh,ngài mau mau đi nghênh đón đi!”
Khóe miệng Hữu Nhàn nở một nụ cười tươi tắm, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ mong được nhìn thấy hắn ngay lập tức
Nhìn bộ dạng tươi cười phấn khởi của nàng, Tử Ngọc lắc lắc đầu, cũng vội vàng đi theo sau.
“ Thuộc Phong!”
Còn chưa đi tới trước mặt hắn, Hữu Nhàn đã gọi hắn từ rất xa, vẫy vẫy hai tay.
Thuộc Phong nhíu mày kiếm, chỉ cần nghe thấy giọng của nàng, hắn liền cảm thấy bực bội, khó chịu.
Cho tới khi nàng tới gần chỉ còn cách hắn mười bước chân, nàng bỗng nhiên dừng lại, nụ cười trên môi cũng cứng lại………..
Tại sao bên người hắn lại có một nữ nhân? Hơn nữa nữ nhân này, giống……………..
“ Tẩu tẩu?”
Nàng chỉ thoáng nhìn qua, liền theo bản năng vội vàng lên tiếng.
Nữ nhân đó liền từ từ quay người lại, nét mặt ôn nhu mỉm cười, trước mặt Thuộc Phong lễ phép hướng Hữu Nhàn gật đầu.
“ Xin chào, ngài chắc hẳn là Thuộc vương phi?”
Nữ nhân trước mặt mở miệng nói chuyện, Hữu Nhàn mới biết nàng ta không phải là tẩu tẩu của nàng.
Tuy rằng dung mạo giống nhau nhưng so về tuổi tác thì vẫn là nhỏ hơn rất nhiều.
Nếu không nhìn cẩn thận sẽ rất dễ dàng nhận lầm người.
Nàng ta không chỉ có khuôn mặt giống tẩu tẩu của nàng,mà còn có khóe miệng mỉm cười dịu dàng, khí chất xuất chúng, dáng người thướt tha tư thái câu hồn, khiến cho người ta phải thán phục.
Nếu như muốn nói nàng ta và tẩu tẩu có gì đó bất đồng, thì chính là nàng ta khá quyến rũ còn tẩu tẩu của nàng lại rất thanh lệ.
“Vương phi nương nương?
Ngọc nhi nhẹ giọng gọi một lần nữa, Hữu Nhàn chỉ lo nhìn nàng ta khá là giống tẩu tẩu mà không để ý tới câu hỏi của nàng ta
Thuộc Phong hờ hững liếc Hữu Nhàn một cái
“ Không phải hỏi, chính là nàng.”
Giọng hắn lạnh lẽo, đơn giản thay nàng trả lời.
Hữu Nhàn bị thanh âm của hắn làm cho bừng tỉnh , khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc.
“ Thật xin lỗi,ta không chú ý .”
Nàng ta duyên dáng cười, lễ độ cúi thấp người, giọng nói mượt mà
“ Dân nữ Ngọc nhi, thỉnh an Thuộc Vương phi.”