Ba ngày sau khi kết hôn thì Hân đi xe thổ mộ trở về nhà, cô ngồi bên mép ngoài của xe nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao, nhớ đến nụ cười vui vẻ của Dung khi nhìn mình, nhớ lại ánh mắt dịu dàng tình tứ của em ấy. Cuộc đời cô nhàm chán đến tận cùng, chỉ khi gặp được em ấy mới tìm được một chút mềm mại của cuộc sống, không ngờ cô không chống lại được vận mệnh của mình mà phụ em, trong lòng áy náy, lo sợ, phần nhiều lại là cảm giác đau đớn.
Hiện tại cô đã là người phụ nữ của kẻ khác, trong thời buổi loạn lạc như vậy thì việc bắt tay nhau giữa những người giàu có là chuyện tất yếu, ai cũng mong có sự yên ổn, cha của cô cũng không phải kẻ ngoại lệ.
Buổi sáng ngày mọi thứ đổ vỡ đó cô vẫn còn rất vui vẻ nhận nụ hôn của Dung, bảo em ấy đi chợ sớm một chút kẻo nắng rồi đợi em ấy trở về. Đang ngồi làm việc thì nghe có tiếng bước chân nặng nề đi vào phòng, Hân ngẩng mặt lên thì thấy cha mình đang chầm chậm đi vào trong. Sau khi ngồi vào ghế rồi ông mới cẩn thận cất cây gậy gỗ của mình sát bên, bất giác trong lòng Hân dâng lên một dự cảm không may.
"Mày mất trinh chưa?" Giọng ông không lạnh không nóng mà hỏi một câu động trời, trái tim của Hân như nhảy thọt lên cổ họng, cảm giác như sắp nghẹn đến nơi. Thì ra ai có mắt cũng nhìn ra được chuyện cô tằng tịu với con ở của mình, ấy vậy mà cô vẫn nghĩ mình đã giấu rất kĩ.
Hân ngập ngừng: "Dạ chưa..."
"Còn biết khôn đó! Tao tính một mối cho mày rồi, cuối tháng tư cưới. Cũng lớn tầm này rồi để trong nhà không khác hũ mắm treo đầu giường. Con của ông Tám tuy tính bộp chộp nhưng đẹp mã, cưới xong có bầu sang năm đẻ là đẹp. Tụi tao còn tính nhiều thứ lắm."
Từng câu nói của ông khiến Hân suy sụp hoàn toàn, cô biết cô là một con cờ trên cuộc chơi của ông, nếu đồng ý thì sống không bằng chết, còn không đồng ý ông sẽ cho cô và Dung chết cùng nhau, hệt như con bé Mai trong làng chửa hoang bị đem ra giữa làng cạo đầu bôi vôi, cả đời cũng đừng hòng mọc tóc. Cô thì sao cũng được, nhưng cô không muốn Dung vì mình mà chịu khổ.
Hôm nay quay trở về nhà là để rước Dung đi cùng, cô còn không biết Dung sẽ đi theo mình không...
Cô hỏi một người ở gần đó hỏi thử xem Dung đang ở đâu, nó bảo cô rằng Dung đang giặt đồ ở sau nhà, từ ngày cô đi thì Dung sẽ là người ở làm việc cho cả gia đình, không còn làm riêng cho ai nữa. Nhịn xót xa trong lòng, Hân rảo bước xuống sau nhà tìm Dung.
Nhìn từ đằng sau thấy bóng lưng của em ấy gầy gò hệt như gió thổi qua cũng có thể bay mất, người phụ nữ này cô đã ôm hằng đêm, cũng chính là người phụ nữ bị cô phụ bạc. Đôi mắt của Hân chợt phiếm hồng lên, muốn khóc nhưng nhịn không để nước mắt được phép tuôn ra, cô run run gọi: "Dung..."
Người con gái ấy quay mặt lại nhìn cô, đôi mắt trong trẻo ngày nào đã biến mất nhường cho ưu thương xuất hiện. Thấy cô, nàng ấy chỉ cười nhẹ: "Cô Hân về thăm nhà ạ?"
Cũng là một câu nói nhưng không còn bất cứ cảm xúc gì đặc biệt nữa, cũng không phải thái độ mừng rỡ như trước đây mỗi khi cô đi xa trở về, trong lòng cô thật sự nhớ em ấy, nhất là em ấy của những ngày phụ thuộc hoàn toàn vào cô, ấy vậy mà cô đã tự tay đánh mất...
"Đi với tôi đi." Hân nói như ra lệnh, bắt buộc Dung phải đi về phòng của mình dọn dẹp đồ đạc để đi cùng.
Trong lòng Dung đã tự bảo rằng nên lạnh nhạt với chị ấy, chị ấy có nói gì cô cũng không được nghe nhưng cô lại làm theo trái tim ngu ngốc của mình, run rẩy nghe theo lời chị ấy mà soạn hết đồ đạc đi cùng chị ấy. Cô cũng tự trách bản thân mình nhu nhược, nếu cô có một chút cứng rắn thì tốt, sẽ không phụ thuộc tình cảm vào chị ấy nữa, sẽ không vì chị ấy mà đau đớn nữa.
Hai người cùng nhau ngồi cùng một chiếc xe thổ mộ cỡ vừa, Dung ngồi sát mé trong còn Hân thì ngồi bên ngoài, trên tay chị ấy là một điếu thuốc đo đỏ cháy dang dở, ngay cả mùi khói cũng không làm Dung cảm thấy khó chịu. Kiều ẩn thân ngồi trên nóc xe thổ mộ còn Na thì đang ngủ trong vòng tay cô, cô hôn nhẹ lên má em ấy một cái, nhẹ nhàng bảo: "Đi sang chỗ khác có nhiều con quỷ vui hơn, em đừng buồn."
Na hít hít mũi không hài lòng, luôn miệng kêu chao chao như muốn tố trạng gì đó.
Nhà chồng của Hân tính ra cũng không quá xa nhà mẹ đẻ, đi tầm một tiếng mấy là tới, Hân dắt cô vào bên trong cửa, nhìn căn nhà lạ lẫm thấy hơi sợ sệt.
Bà Tám là má của Phong, chồng cô, thấy cô dắt về một người khác bèn cười khẩy bảo: "Nhà tao không có chỗ cho nó đâu nhé! Ở được ở chuồng bò thì ở, không thì thôi."
Nhà họ giàu đến thế, muốn kiếm một chỗ cho Dung không phải chuyện khó, chẳng qua nhà họ chẳng ưng Hân.
"Dạ con biết rồi má. Bé Dung là người ở của con, ở chung phòng cũng quen rồi ạ." Hân mỉm cười lấy lòng rồi dạ thưa thêm vài tiếng, sau đó mới dắt Dung đi về phòng mình.
Phòng của Hân cũng không tính là quá to, nhưng cha mẹ đã gả đi thì xem như bát nước hắt đi, có sống khổ cực cũng không dám than, phải đành cắn răng mà chịu. Vì không giống như trước đây cho nên Hân không thể cho Dung lên ngủ cùng giường với mình được, đành phải trải một lớp vải dày dưới đất cho em ấy ngủ. Mà cô thấy em ấy cũng không tỏ vẻ trách móc cô, tối đó còn ngủ rất ngon. Trong lòng Hân tràn ngập cảm xúc, vừa cảm thấy có lỗi với Dung vừa muốn cố chấp giữ Dung lại bên cạnh mình, có lẽ bây giờ đây cô tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong, chỉ đành tuyệt vọng giữ lại đoạn tình cảm này.
Vì di chuyển sang nhà chồng của Hân cho nên Kiều không dùng chân thân đi theo mà chỉ ẩn thân theo dõi hai người họ, rảnh rỗi cô sẽ cùng Na bay bay bên trời, đôi lúc cũng gặp một số thần giống như mình, chào hỏi qua loa rồi lại bay về theo dõi Hân Dung.
Mắt nhìn thấy chuyện tình cảm của hai người họ ngày càng đến ngõ cụt như thế này Kiều càng thấy xót, đúng thật là tình cảm sẽ diễn biến theo chiều hướng xấu rồi một trong hai người họ biến thành linh hồn giận dữ. Vốn chuyện thương lượng với linh hồn giận dữ là chuyện Kiều muốn, chẳng hiểu sao nghĩ đến khổ cực của hai người họ Kiều lại thấy không nỡ.
Cô không dám giúp họ vượt qua kiếp nạn này, vì cuộc sống vốn là một chuỗi những chuyện diễn ra, chỉ cần cô thay đổi sẽ biến cho toàn bộ câu chuyện đi theo chiều hướng khác. Cô không dám động tình cảm của họ, chỉ đành chua xót đứng nhìn mọi chuyện càng lúc càng tệ.
"Na! Em mà chơi trò treo cổ nữa chị đánh em chết!"
Kiều bắt Na lại, cẩn thận dặn dò. Trong nhà này có tận bốn hồn ma chết do treo cổ, rõ ràng là ma thần vòng lảng vảng nơi này xui khiến người ta, chẳng qua Kiều vẫn chưa thấy.
Na lè lưỡi, nhanh nhẩu nép vào người Kiều, mỗi lần Kiều bắt đầu dạy dỗ gì đó Na sẽ như thế này, đúng là làm Kiều nói còn không nói nổi.
"Em nhé! Hư lắm..." Hai chữ hư lắm lại nhẹ nhàng như gió, nhẹ như bẫng, còn chẳng ra dáng là đang la mắng Na. Được rồi, cô thừa nhận mình không có cách nào la mắng người mình thương như mạng được.