Mở mắt ra đón nhận tia nắng sớm ấm áp, thế nhưng cả thân thể cả một đêm bị ôm giữ nguyên tư thế nên ê ẩm. Nhưng một thân không che đậy nằm dưới chăn, câu trả lời chính vẫn là do luân phiên bị làm nhục.
Tái nhợt sắc mặt nhìn trần nhà, tay bất giác nắm chặt, lòng đau nhức nhối nhưng một giọt nước mắt cũng không có. Phải chăng quá đau, đến sức để khóc cũng không còn.
Nhìn căn phòng một mảnh hỗn độn, cô thật không dám nghĩ bản thân tại sao còn chưa chết đi, lại nhìn thấy một cảnh tượng ghê tởm như vậy.
Trình Dật Hàn trở về nhà, vừa thấy dì Lưu ra đón liền ảo não hỏi một câu giống như thuận miệng:
" Cô ấy đâu? ".
" Thiếu gia cũng không biết Vân Tiểu Thư ở đâu? Cô ấy chưa có về, từ hôm qua đều không thấy ". Dì Lưu còn muốn hỏi thiếu gia sự tình, lại bị hỏi ngược lại. Ngạc nhiên không thôi.
Cô không về nhà...
Anh một ngày nay lại liên tục suy đoán khi tỉnh dậy cô sẽ thế nào? Sẽ khóc một trận thật to, không phải, cô quật cường như vậy sẽ không khóc mà ngồi đó ngơ ngẩn rồi sẽ rời khỏi nơi cô cho là ác mộng. Đúng như anh đoán, cô sẽ không đi làm, như vậy hẳn là cô sẽ về nhà. Nếu như cô về rồi, vậy sẽ có dì Lưu chăm sóc cô, cô sẽ không đói. Và cô sẽ không muốn lại nhìn thấy mặt anh, nhốt mình trong phòng mỗi khi anh ở nhà.
Nhưng lại không nghĩ qua cô lại không hề về nhà, vậy cô đi đâu??
Một chiếc xe tít còi inh ỏi trên đường, đi với tốc độ nhanh chóng mặt. Và vị trí đến là khu chung cư Chánh Nghĩa, không tắt máy, chìa khóa xe cũng không rút liền chạy lên lầu.
Cánh cửa hôm qua bị anh phá hư, đã được sửa lại, khóa từ trong chứng tỏ cô đang ở trong. Biết cô ở đây, trong lòng vô thức bớt nặng nề.
" Vân Thiên Nhược, mở cửa ". Dùng lực đánh xuống, thanh âm đặc biệt lớn và mang theo giận dữ.
" Mở cửa, có nghe thấy không? ".
Có nghe thấy không? Cô không điếc sao lại không nghe thấy? Nhưng vẫn như vậy không trả lời, vừa nhẹ nhõm nay lại dâng lên một cảm giác bất an khác.
" Rầm rầm rầm rầm.... ".
" Vân Thiên Nhược... ".
Cái đáp lại chính là thanh âm anh dội lại và tiếng đập cửa mạnh mẽ.
Chết tiệt, chân ngày hôm qua anh đá hiện tại vẫn còn tàn dư. Bây giờ lại không thể không đá lần nữa.
" Rầm... rầmmmm... ". Một người nam nhân xem mình như là một cây búa đập mạnh liên tục vào cửa.
Cả gân gốt bị tác động mạnh như muốn nứt ra làm đôi, kiềm nén từng cơn đau ập đến. Từng bước chân đi vào trong, mắt nhìn xung quanh lại không nhìn thấy cô. Phát hiện trên nền nhà toàn là nước, từ hướng nhà vệ sinh chạy ra, muốn ngập lụt tràn ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn dật thật sự biến sắc, giống như một người bình thường không còn đau chạy đến mở cửa phòng.
Bên trong bồn tắm, một thân thể trần như nhộng cứ thế nằm đó, đầu đặt trên kệ bồn. Gương mặt nhỏ nhắn chỉ một đêm lại gầy hao xanh xao không chút huyết sắc. Cô vô lực nằm trên đó, thoi thóp giống như chút hơi thở cuối cùng.
Đáy lòng Trình Dật Hàn như bị ai hung hăng bóp chặt, hô hấp không thông. Cô đây là gián tiếp muốn nói rằng: Cô chán sống rồi!!
Tắt công tắc nước, rồi mới ôm cô gái từ trong nước lạnh lên. Lúc này anh mới thấy được những nốt đỏ chói mắt trên da thịt cô, đây là do cô dùng lực lau chùi mà ra. Vết thương đầy ắp cơ thể, lần trước cô bị uống thuốc mà đánh mất lí trí anh có thể chấp nhận được. Nhưng lần này không phải cô nên tỉnh táo lên sao, bây giờ biến mình thành bộ dạng gì rồi.
" Cô tỉnh dậy cho tôi ". Nổi đóa bởi thân thể nóng rực muốn bỏng tay anh, không ngừng lắc cô, lực nặng nơi tay anh còn không cảm nhận thấy.
Mặc quần áo gọn gàng cho cô, sau đó nhanh chóng ôm cô xuống.
" Không có sự cho phép của tôi, ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận cô ". Nam nhân phi thường bình tĩnh, nay thật bị dáng vẻ của cô dọa, không ngừng nói lớn muốn đem ý thức cô trở về. Câu nói này giống như là nói với Diêm Vương, nếu như đem cô đi mất, anh cũng sẽ đòi về.
" Vân Thiên Nhược, cô dám chết. Tội của cô, liền để Triệu gia gánh thay". Đáng tiếc, cho dù buông ra bao nhiêu lời uy hiếp, cô gái trong lòng vẫn không nhúc nhích.
Bệnh viện thành phố A được một trận ầm ĩ và run sợ bởi nhân vật lừng danh trong giới kinh doanh xuất hiện.
Theo lí, giao cô cho bác sĩ và biết cô là sốt cao, không nghiêm trọng đến tính mạng anh nên về. Nhưng nhìn cô như vậy, thật xa cách.
Một lúc sau bình tĩnh trở lại anh lại cảm thấy bản thân là sợ cô chết rồi ai để anh trả hận.
Một đêm sốt cao, dưới sự chăm sóc của các y bác sĩ đôi mắt trong suốt vào gần trưa lần nữa mở ra. Đầu tiên là một màu trắng xóa và mùi đặc trưng chỉ có ở bệnh viện.
" Tại sao mình lại ở đây?? ". Khàn đặc thanh âm vang lên nghe đến đau lòng.
Cô nhớ là trở về phòng cô liền vào phòng tắm, cho dù cô chà sát bao nhiêu vẫn không loại bỏ được những dấu vết đêm qua để lại. Chà đến lúc cô bất giác thấy thật mệt thấy buồn ngủ. Đột nhiên cô muốn né tránh thực tại, không quản đây là nơi nào đi vào giấc ngủ. Toàn thân lạnh lẽo như Bắc Cực, đến trái tim dường như đóng băng rồi, cái gì gọi là ấm áp tình người cô không nhớ được như thế nào.
Bây giờ cô lại nằm đây...
Bất kể là ai, cô cũng không muốn biết nữa rồi, cô cho rằng bản thân lúc này phải nằm nơi lạnh lẽo kia rồi.
Căn phòng này là phòng VIP nên không một chút ồn ào, rất yên tĩnh, y tá ra vào kiểm tra liên tục nhưng cô lại luôn vờ nhắm mắt ngủ.
Ngày thứ ba, Vân Thiên Nhược vẫn như vậy ăn, uống, ngủ nhưng một lời nói cũng không có. Tình trạng của cô, các y tá không ai hiểu được, nhưng tình trạng này không thể cứ mãi tiếp diễn.
" Vân Tiểu Thư, ra ngoài dạo một chút cho khuây khoả có được không? Như vậy, bệnh tình mới nhanh khỏi ". Cô y tá có nụ cười thân thiện, nhìn Vân Thiên Nhược thất thần nhìn ra cửa sổ.
Vân Thiên Nhược quay lại, bắt gặp nụ cười này lại như nhìn thấy bản thân đã từng là như vậy.
" Được ".
Giờ này đã gần giờ, mặt trời đã lặn, trả lại một không khí mát mẻ. Giờ này các bệnh nhân đều đi dạo tản bộ, nói chuyện rất vui vẻ.
Đi chung được một lúc, y tá được bác sĩ gọi đã đi trước. Một mình Vân Thiên Nhược nhàm chán đi đến nơi vắng vẻ hơn một chút, lại đột nhiên nghe đến một cuộc trò chuyện giữa hai người phụ nữ.
" Là phụ nữ thật khổ, đàn ông bọn họ xem ta như là một cái sọt rác công cộng. Cái gì cũng trút lên chúng ta, từ việc nhỏ đến việc lớn ".
" Chị nói đúng, đâu phải chỉ như vậy, tôi nhập viện đã mấy ngày nhưng chồng tôi chỉ đến một chút rồi đi. Còn nhớ, lúc ông ta bệnh không phải là tôi ngày đêm chăm sóc sao? ".
" Trong những loại người đàn ông, tôi vẫn kinh sợ nhất là loại người hung bạo, đặc biệt là trong vấn đề giường chiếu ".
" Chị nhắc tôi mới nhớ. Để tôi kể chị nghe một chuyện, tôi có một em hàng xóm mới chỉ có hai mươi mấy tuổi thôi. Mà hôm đó, mình nó ở nhà, có hai tên trộm đột nhập vô nhà. Ngỡ rằng nó cướp đồ rồi đi, còn tàn nhẫn bất lương cưỡng bức cô gái ".
" Tàn nhẫn, dã man quá! Những người này phải bị pháp luật trừng trị thích đáng. Vậy em đó bây giờ ra sao? ".
" Còn ra sao nữa, viết lại một bức thư tuyệt mệnh và tử tử rồi. Chị nghĩ xem, thân con gái chưa có chồng, lại bị người ta cưỡng bức, mặt mũi đâu mà sống nữa hả chị ".
.......
Là như vậy sao?
Cô gái đó bị hai người cưỡng bức lại tìm đến con đường chết...
Mà cô thì sao???
Rốt cuộc là ba hay bốn....Ngay cả mấy người cô cũng không rõ, như vậy cô không biết mình phải làm gì tiếp theo đây...
Thế nhưng cô bây giờ vẫn còn mặt mũi sống, còn đi nghe được chuyện người khác. Tại sao bây giờ cô mới cảm thấy ghê tởm chính mình chứ???
Trên người là bộ đồ bệnh viện, thẫn thờ đi trên lề đường, biết bao nhiêu người dòm ngó chỉ trỏ. Trong đầu cô vẫn là câu chuyện mình vừa nghe được.
Bây giờ cô phải làm sao đây?
Cô luôn tự nhủ, gặp chuyện gì cũng phải sống thật tốt. Như vậy mới không phụ công sinh thành của cha mẹ, phụ một kiếp làm người. Còn chưa thử hết loại tư vị nhân gian, chưa làm được những gì bản thân đặt ra. Chưa đến Thái Lan và sinh sống ở đó. Chưa dùng ngôn ngữ Thái để nói chuyện và gặp gỡ những ngôi sao mà cô yêu thích. Còn rất nhiều cái chưa thể làm...
Nhưng...
Trong lòng cô bây giờ có một bóng ma luôn lượn quanh quẫy nhiễu cô.
Giải thoát về với trời cao...
Hay khóc thật nhiều, thật to nỗi đau sẽ hết. Nhưng cô lại không có nước mắt, phải chăng đỉnh điểm của tổn thương chính là ngay cả giọt lệ cũng không thể rơi.
Cứ thẫn thờ đi như thế, giống như đánh mất linh hồn, lúc phát hiện ra là bản thân đã đứng giữa dòng xe tấp nập.
Tại một ngã tư, đèn xanh đỏ đang hiện thị.
Lúc này Trình Dật Hàn đang dừng đèn đỏ, cảm giác quen thuộc xâm lấn anh khiến anh bất giác ngơ mắt nhìn.
Số giây đèn đỏ vẫn còn giây, một chiếc xe tải đang chạy ở làn đường chỉ còn lại vài giây đèn xanh. Ga tăng tốc từ xa để nhanh đến vạch trước khi đèn đỏ.
Do quá để ý số giây xanh mà không để ý thấy một cô gái đột nhiên đi ra.
Khoảng khắc nháy mắt này với sự suy nghĩ của người.
Vân Thiên Nhược nghe thấy tiếng xe còi inh ỏi, nhưng cô có cảm giác đây giống như ông trời thay cô đưa ra quyết định.
Mắt nhắm chặt lại, ban đầu còn mang theo hoảng sợ, nhưng lại trấn định, đây là giải thoát. Xem như là quyết định sai lầm năm xưa cô đẩy Nhạc Lam Tịch. Hoặc giả, năm đó cô nên chết đi mới phải, là Nhạc Lam Tịch đã chết thay cô.
Bây giờ mẹ đã có dượng chăm sóc, cuộc đời cô không còn gì quá nuối tiếc nữa rồi.
" Mẹ, con xin lỗi mẹ thật nhiều. Kiếp sau, con sẽ lại làm con của mẹ, bù đắp lại cho mẹ. Mẹ đừng giận con nhé, mẹ phải sống thật tốt ".
Bác tài lái xe tải phát hiện cố gắng nhấn còi nhưng cô gái kia lại không có ý định né tránh. Trong lòng không ngừng thấp thỏm lo sợ, sao lại có người ngốc như vậy.
Trình Dật Hàn vừa bắt gặp thấy Vân Thiên Nhược máu đã muốn xông đến não. Mấy ngày không gặp, mới thấy liền có chuyện, xem lần này anh xử cô thế nào.
Nhưng ánh mắt tức giận biến mất,thay vào là sự sợ hãi khi thấy chiếc xe tải đang giống như đứt phanh lao về phía cô đang đứng. Nhưng cô lại trân trân đứng ở đó chờ chết.
Một loại đau đến ruột gan đứt lìa, cô không biết mỗi người chỉ có một cái mạng thôi sao. Sắc mặt Trình Dật Hàn xấu đến cực điểm, nhanh chóng chạy ra khỏi xe.
" Vân Thiên Nhược ". Thống khổ la lên một tiếng, nỗi đau tận đáy lòng, đâm anh rỉ từng giọt máu.
Giống như chứng kiến người mình yêu thương chết ngay trước mặt mình, mà mình không làm được gì. Giống như nhiều năm trước anh cũng hét lớn như vậy để ngăn một người đừng rời xa anh " Tiểu Tịch ". Lần này người trước mặt không phải người anh thương, thậm chí là hận. Nhưng nỗi đau lại chân thực đến khó tả, từng đợt phá vỡ tim anh.
" Rầmm... Rầmm ".
Hai tiếng âm thanh điếng lòng mà không ai muốn nghe đến.
Tần Dạ phản ứng chậm một nhịp, do anh nhìn đèn đỏ nên khi chiếc xe tải lao về phía Vân Thiên Nhược anh ngoài nhìn cũng không biết làm gì. Cũng quên mất để ý thiếu gia.
Đến khi một thanh âm đâm người ta đau lòng vang lên, anh mới biết thiếu gia đã chạy về phía trước từ lúc nào.
Ngay thời điểm Trình Dật Hàn chạy ra đó đèn đỏ đã hết, một chiếc xe mô tô không để ý chạy thẳng về trước. Tần Dạ cứ thế chứng kiến thiếu gia bị đâm té xuống.
Đường rộng lớn hai vụ tai nạn xảy ra, cách nhau m.
Bên này xe mô tô nằm một góc, bên kia xe tải đâm vào vạch phân cách dừng lại.
Trình Dật Hàn cảm nhận đau đớn bất ngờ truyền đến, người lái xe mô tô phản ứng kịp nên anh không đến mức chấn thương. Mắt nhìn cô gái nằm yên nơi đó, mạnh mẽ đánh anh đau đến chết đi sống lại. Không quan tâm bản thân vừa mới chống chọi với mặt đường, máu trên đầu không ngừng chạy xuống. Thấm ướt đôi vai, cũng đem gương mặt sạch sẽ làm bẩn nhưng vẫn là như cũ mê người.
Từng bước khó khăn nhất trong cuộc đời đi đến gần cô.
Vân Thiên Nhược thời điểm nhắm mắt lại thanh thản, thế nhưng lại nghe âm thanh quen thuộc. Bản thân rõ ràng hận thấu tim thanh âm này, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe lần nữa.
Một trận gió thổi qua, khiến cô không kịp xác định xem là ai, liền nặng nề ngã xuống. Thanh âm rầm rầm vang lên lại khiến cô nhói lòng.
Ánh mắt lim dim muốn nhắm lại bắt gặp thân ảnh tuấn lãng quen thuộc, anh bây giờ lại không giống như cao cao tại thượng.
Đây là cô sắp chết, cho cô ảo mộng gặp anh lần cuối phải không??
Nhưng sao cô cảm giác được anh như rất đau, đầu còn chạy nhiều máu như vậy? Tay muốn đưa lên thay anh lau đi vết máu, thay anh băng bó vết thương nhưng lại bất lực...
Trình Dật Hàn, Vân Thiên Nhược cô lúc này vẫn chọn yêu anh, bởi vì hận so với yêu còn mệt hơn trăm vạn lần...
Dật Hàn, hận của anh cũng nên kết thúc rồi...
Dật Hàn, không cần nhăn mi có được không? Anh nhăn mi, chứng tỏ anh không vui, mà em chỉ mong muốn anh quên đi hận thù và sống thật vui...