[Để cô nhớ kỹ một chút]
Phòng ăn của khách sạn còn được trang hoàng khoa trương hơn cả căn hộ của Cận Phù Bạch, giống như muốn gom hết toàn bộ sự sang trọng xa xỉ dung hòa vào bên trong.
Trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu, trên trần nhà khắc chạm nổi treo một chiếc đèn chùm pha lê, cho dù đang là ban ngày đèn vẫn luôn được bật sáng, tỏa xuống bên dưới một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Dùng câu nói 'ném tiền qua cửa sổ' để miêu tả cũng không hề quá đáng chút nào.
Hướng Dụ âm thầm biết được ông chủ của khách sạn này và Cận Phù Bạch là bạn bè, sở thích của người bạn này của anh đúng là rất đặc biệt, lúc đầu chắc là nhà thiết kế phải đau đầu lắm, bởi vì phong cách trang trí như thế này không theo trình tự quy tắc nào cả, hoàn toàn giống hệt con rồng trong truyền thuyết phương Tây, nhìn thấy báu vật nào cũng sẽ ôm hết về hang động của mình.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc bình sứ ở trong góc trên kệ có hoa văn chạm trổ.
Cô cảm thấy quả nhiên bản thân đoán không sai, góc bên này lại là phong cách theo kiểu Trung Hoa, Tây không ra Tây mà ta cũng chẳng ra ta.
Hướng Dụ cũng chỉ phản bác ở trong lòng, cô và Cận Phù Bạch vẫn chưa thân thiết đến mức có thể nói trêu nói đùa về bạn của anh được.
Có những lời phải vào lúc thích hợp mới có thể nói, điều này cô hiểu rất rõ.
Suy cho cùng thẩm mỹ của Cận Phù Bạch vẫn là tuyệt nhất.
Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi caro kinh điển, màu sắc này bán đầy rẫy ở trên phố, hàng nhái cũng rất phổ biến ở ngoài các cổng các trường học, nhưng khi nó được mặc trên người anh lại toát ra một khí chất vô cùng cao quý.
Không phải áo sơ mi nâng cáo giá trị của anh, mà là anh mặc chiếc áo sơ mi đó đã tạo ra được một cảm giác khiến người khác không thể mua được!
Ở giữa phòng ăn có một người phụ nữ mặc sường xám màu đỏ, đứng ở trên bục sân khấu phong cách phương Tây, đang nhắm mắt tập trung tinh thần kéo đàn violon.
Hướng Dụ và Cận Phù Bạch ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đó là cửa sổ chóp đỉnh vòng cung kiểu dáng châu Âu, rất rộng rất lớn, từ trên tầng nhìn xuống có thể nhìn thấy được con phố bị nước mưa gột rửa đến mức ướt rượt và đoàn người cầm ô đi lại trong cơn mưa phùn lác đác.
Nhân viên phục vụ đưa menu cho bọn họ, menu có hai bản, một bản tiếng Trung và một bản tiếng Anh.
Hướng Dụ đưa lại cho nhân viên phục bản tiếng Anh, cô nói chỉ cần xem bản tiếng Trung là được rồi.
Nhân viên phục vụ theo bản năng ngước nhìn Cận Phù Bạch, Cận Phù Bạch mỉm cười gật đầu, tỏ ý nói anh ta cứ đi bận việc của mình đi.
Hướng Dụ chìa menu tới trước mặt Cận Phù Bạch, ngữ khí chân thành, cô hỏi: "Anh muốn ăn gì? Dù sao cũng là tôi mời anh vậy nên anh gọi món đi!"
Nói xong lại cảm thấy thành ý của mình chưa đủ, cô vội vã nói thêm một câu: "Anh cứ gọi tùy ý!"
Dáng vẻ cao ngạo hệt như hộ nhà giàu mới nổi!
Cận Phù Bạch mỉm cười, anh rất ít khi giải thích với người khác, hôm nay coi như là ngoại lệ: "Những thứ tôi muốn ăn ít lắm, khẩu vị cũng không được tốt. Không thì cô cứ gọi những món mà cô thích ăn, biết đâu nhìn cô ăn thấy ngon miệng dạ dày của tôi cũng trở nên tốt hơn."
Người phụ nữ kéo đàn violon không biết đã đi đâu mất tiêu, có người đang đánh đàn piano, đó vẫn là bản nhạc của nhạc sĩ Tchaikovsky.
Xem ra ông chủ của khách sạn này rất hâm mộ Tchaikovsky.
Thực đơn dày như bản luận văn tốt nghiệp được Cận Phù Bạch đẩy lại cho Hướng Dụ.
Sau một vài ngày tiếp xúc, Hướng Dụ cũng đã có một số hiểu biết về Cận Phù Bạch.
Anh là người giàu có hào phóng còn hơn cả Đường Dư Trì, nhưng xét từ một khía cạnh nào đó, thì người càng ngồi ở trên cao sẽ càng có rất ít hạnh phúc.
Anh ăn không ngon miệng cũng là sự thật, lần trước cô mua takoyaki về cho anh, một hộp sáu cái mà Cận Phù Bạch chỉ ăn có mỗi một cái.
Hướng Dụ cầm menu, lật giở xem một lúc, cuối cùng đã bị món gan ngỗng thu hút sự chú ý.
Cận Phù Bạch ngồi đối diện Hướng Dụ, cẩn thận quan sát người con gái này, cô nhíu mày giống như gặp phải câu hỏi khó, đã vậy cô còn dùng tay ra dấu liên tục ở trên mặt bàn.
Nhìn bộ dạng này giống như đang tính toán gì đó!
"Cô đang tính toán gì vậy?" Anh hứng thú hỏi.
Đầu ngón tay của Hướng Dụ lơ lửng trên mặt bàn mấy giây, cô ngước mắt nhìn anh: "Anh đừng nói chuyện, anh vừa nói là tôi lại loạn mất rồi. Tôi đang tính xem món gan ngỗng áp chảo với món gan ngỗng Đại Nguyệt Ký món nào tiết kiệm chi phí hơn!"
Cận Phù Bạch hiển nhiên không ngờ được ăn bữa cơm thôi mà vẫn còn phải tính toán như vậy, anh bật cười: "Cô muốn ăn cách làm nào hơn?"
Câu hỏi này dường như lại cung cấp cho Hướng Dụ một mạch suy nghĩ khác, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nhưng mà tôi chưa từng ăn gan ngỗng ở đây!"
"Gan ngỗng áp chảo được bỏ mứt kiwi, cũng không tệ đâu. Còn gan ngỗng Đại Nguyệt Ký..."
Cận Phù Bạch hơi nheo mắt lại hồi tượng giây lát rồi mới mở miệng: "Hình như là gan ngỗng được bọc bởi một lớp táo gai mỏng, rất đặc biệt, rất đáng để thử."
Hướng Dụ là một cô gái luôn thỏa mãn trong mọi tình cảnh, cô nghe Cận Phù Bạch nói trước nói sau, rõ ràng là anh muốn đề cử món đằng sau, cô cũng chẳng tính toán nữa, trực tiếp xác định: "Vậy thì gọi món gan ngỗng Đại Nguyệt Ký đi!"
Trong lúc đợi món ăn được bưng lên, Hướng Dụ phát hiện mình không cầm theo di động, thế là cô quyết định quay về phòng lấy di động.
Cận Phù Bạch trêu cô: "Công việc nào mà quan trọng đến mức khiến cô phải đi bây giờ vậy?
"Du dân thất nghiệp thì làm gì có công việc nào chứ, tất nhiên là dùng di động để chơi game Rắn tham ăn rồi!"
Hướng Dụ về phòng lấy di động, lúc quay lại, người phụ nữ mặc váy đỏ kéo đàn violon lúc trước đang đứng ở bên cạnh Cận Phù Bạch, còn Cận Phù Bạch không biết từ lúc nào đã gọi một chai rượu vang trắng, lúc bấy giờ đang nâng ly lên rót rượu vào trong.
Lúc nãy không nhìn kỹ lắm, bây giờ nhìn thì cảm thấy người phụ nữ này có một đôi mắt vô cùng mê người, chỉ cần chớp chớp mấy cái là vẻ phong tình giữa hai hàng lông mày liền trỗi dậy.
Không biết Cận Phù Bạch nói gì đó, vẻ phong tình trong đôi mắt của người phụ nữ lúc rời đi giống như lá rụng vào cuối thu, lung lay như muốn trút xuống.
Hướng Dụ cầm di động đi tới, có chút tò mò: "Người kéo đàn violon vừa nãy muốn xin phương thức liên lạc của anh à?"
"Ừm."
"Anh cho chưa?"
"Không cho."
Hướng Dụ bắt đầu một ván game, đầu ngón tay di chuyển trên màn hình di động, thuận miệng nói: "Nhưng mà cô ấy xinh đẹp như vậy, vóc dáng cũng chuẩn, lại còn biết kéo đàn violon."
Cận Phù Bạch ngồi ở phía đối diện bật cười, anh nói: "Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí cả!"
Cận Phù Bạch là một người lý trí, phản ứng đầu tiên của anh khi có người lạ muốn bắt chuyện với mình không phải là suy nghĩ lãng mạn gì cả, mà đó là một loại cảnh giác phòng bị.
Nếu như nói đây là thái độ của anh về cuộc sống thì cũng không hẳn...
Hướng Dụ nhìn chằm chằm vào trong màn hình di động, con rắn tham ăn vẫn chưa chịu nhúc nhích. Thật ra ngay khoảnh khắc này cô coi như là có chút may mắn, may mắn quen nhau vì Cận Phù Bạch đã đưa cho cô chiếc áo sơ mi, và khi gặp lại ở Trường Sa anh cũng là người mở lời mời cô sống chung trong một căn hộ.
Cô chưa từng chủ động, nên anh cũng không hề có chút đề phòng nào.
Con rắn tham ăn mới chỉ ăn có ba quả trứng mà cả người đã hệt như một con sâu mập mạp, cả người con rắn còn chưa được lộ hết ra thì đã đụng phải vật cản, GAME OVER.
Hướng Dụ đột nhiên chẳng còn tâm trạng chơi game nữa, cô cất di động, sau đó nhìn Cận Phù Bạch.
Cận Phù Bạch bỏ ly rượu xuống, vừa cười vừa kể cho cô nghe một câu chuyện.
Nhiều năm về trước, trong một quán cafe ngoài quảng trường ở nước ngoài có một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đi qua không cẩn thận đã bị vướng vạt váy lụa vào góc bàn, chiếc váy bị rách quá đà, eo và lưng đều bị hở, đến cả mông cũng lộ hết ra trong không khí.
Lúc ấy đám đàn ông ở tại chỗ nhốn nháo ngó nhìn, đợi tới khi khôi phục lại tinh thần nhiều người mới phát hiện ra ví tiền của mình đã không cánh mà bay.
"Sao lại bị mất ví tiền chứ?" Hướng Dụ cảm thấy khó hiểu.
Cận Phù Bạch thay cô rót đầy cốc trà hoa quả: "Người phụ nữ đó và tên trộm cùng phe với nhau."
Một người phụ trách thu hút sự chú ý, còn một người phụ trách trộm đồ đạc.
Đúng là một sự hợp tác hoàn hảo!
Hướng Dụ không nghĩ nhiều về điều đó, cô hỏi một câu: "Vậy anh đã nhìn chưa? Vóc dáng của người phụ nữ đó có đẹp không?"
Cận Phù Bạch liếc cô một cái, không nói gì, thế là Hướng Dụ đổi một cách hỏi khác: "Vậy ví tiền của anh có bị mất không?"
Cận Phù Bạch mỉm cười: "Không mất."
Bữa cơm hôm nay vô cùng thú vị, Hướng Dụ không phải là một cô gái thiếu kinh nghiệm, cô đã từng đến quán net, quán bi-a và cả quán bar nữa, cô cũng đã từng nghe đám bạn đểu của Triệu Yên Mặc ở trên bàn ăn mồm miệng không sạch sẽ, nói một vài chuyện hạ lưu bỉ ổi, sau đó còn bốc phét bản thân ở trên giường lợi hại đễn cỡ nào.
Lúc đó Hướng Dụ nghe bọn họ hào hùng khoác lác như có thể nuốt mây nhả khói thì cô cứ luôn cảm thấy cho dù bọn họ có nói về chuyện trưởng thành giữa nam và nữ thì dưới cái xáƈ ŧɦịŧ đó cũng vẫn mãi là một nhân cách nhơ nhớp ấu trĩ.
Không những ấu trĩ mà còn thấp kém dung tục!
Tuy nhiên, ở Cận Phù Bạch có một loại khí chất vô cùng độc đáo mà chỉ có người đàn ông trưởng thành mới có được, khi đũa giỡn cũng vô cùng khéo léo đúng mực.
Hướng Dụ đang nếm thử món gan ngỗng Đại Nguyệt Ký, bấy giờ anh mới mỉm cười nói sự thật: "Thật ra hôm đó tôi không mang ví tiền!"
Vì vậy không mất ví tiền không phải là vì không nhìn!
Mà là vì không đem theo!
Hướng Dụ ngậm miếng gan ngỗng được bọc một lớp táo gai ở trong miệng, muốn cười nhưng lại không dám mở miệng, cô chỉ đành che miệng nín nhịn, suýt chút nữa còn chảy cả nước mắt.
Gần kết thúc bữa trưa, Cận Phù Bạch châm một điếu thuốc, anh lại giống như trước kia dùng một cây kim nhọn đâm thủng một lỗ trên điếu thuốc, sau đó nhét một thứ vào bên trong.
Anh cười, nói: "Cô ở đây đợi một lát nhé. Tôi vào nhà vệ sinh."
Hướng Dụ gật gật đầu.
Cô vẫn luôn muốn biết thứ được nhét vào trong điếu thuốc lúc anh hút thuốc rốt cuộc là gì.
Tại sao thuốc lá khi đến bên miệng anh lại biến thành một mùi trầm hương thơm đến như vậy.
Nhân lúc Cận Phù Bạch không ở đây, Hướng Dụ cầm di động lên mạng tìm tòi một lúc.
Trên mạng có giải đáp, cái mà anh nhét vào trong điếu thuốc là một sợi trầm hương đặc chế.
Xem rồi mới biết hóa ra nhét trầm hương vào trong thuốc lá còn có nhiều rất nhiều tác dụng, có thể lọc phổi chữa bệnh ho...
Hướng Dụ hoài nghi kết quả này, cô cứ cảm thấy hút thuốc vốn dĩ chẳng phải là thói quen gì tốt cả, sao lại có thể lọc được cả phổi cơ chứ?
Cô vừa nghĩ tới dáng vẻ Cận Phù Bạch cầm điếu thuốc vân vê trong kẽ ngón tay vừa tiếp tục tìm kiếm tư liệu trên di động.
Trên mạng nói thứ gì cũng có, trong mục đề cử còn có người tìm kiếm 'lợi ích của việc nhét sợi trầm hương trong lúc hút thuốc', cũng có người còn tìm 'thêm ba giọt thuốc diệt cỏ Paraquat vào trong thuốc lá'.
Hướng Dụ tò mò nên nhấn vào xem, đúng lúc đang xem câu hỏi đề cử của người hỏi cho thêm thuốc diệt cỏ Paraquat, thì Cận Phù Bạch quay trở lại.
Hướng Dụ đột nhiên phản ứng ra gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Cận Phụ Bạch: "Cận Phù Bạch, không lẽ anh đi thanh toán đấy à?"
Người bị hỏi không tỏ rõ ý kiến, chỉ khẽ mỉm cười.
Coi như là đã thừa nhận cho câu hỏi của cô.
"...Chẳng phải đã nói hôm nay tôi mời rồi sao, sao anh lại đi thanh toán chứ?"
"Để cô nhớ tôi kỹ một chút, tránh cho việc về tới Đế Đô lại quên mất tôi là ai!" Anh nói.
Kỳ thực Hướng Dụ có hơi mất tập trung.
Chưa tới nửa tiếng trước, Cận Phù Bạch vừa mới kể cho cô nghe câu chuyện 'trên đời không có bữa trưa nào miễn phí', bây giờ anh lại còn đi thanh toán hóa đơn, há chẳng phải đã biến cô trở thành cái người ăn bữa trưa miễn phí đó sao!
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại một chút, 'bữa trưa miễn phí' của cô đâu chỉ có mỗi một bữa hôm nay, mà còn cả bao nhiêu phiền phức gây ra cho Cận Phù Bạch trong mấy ngày qua nữa, tất cả đều có thể tổng kết lại được vào trong đó.
Nhưng Hướng Dụ không biết cái giá phải trả cho bữa ăn miễn phí này của cô là gì.
Thật sự chỉ đơn giản như lời anh nói sao? Chỉ để cô sau khi quay về Đế Đô sẽ không quên anh là được rồi?
Trên người Cận Phù Bạch thoang thoảng mùi trầm hương, ấm áp dễ chịu.
Anh không quay về chỗ ngồi của mình mà đứng ở đằng sau ghế của Hướng Dụ, một tay gác lên trên thành ghế của cô, sau đó anh sát lại gần bên tai cô: "Lại chơi game à?"
Hướng Dụ cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh, cô không quay đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình trả lời: "Không phải. Tôi đang tìm kiếm cái này."
Có lẽ Cận Phù Bạch đứng ở sau lưng cũng đã nhìn rõ nội dung trên di động, anh cười khẽ một tiếng rồi càng sát lại gần hơn: "Bữa cơm này cô ăn không được thỏa mãn sao? Muốn nhỏ thuốc diệt cỏ Paraquat vào trong thuốc lá? Đây là đang muốn đầu độc à?"
Anh nói: "Cô là đang chuẩn bị hãm hại đầu bếp, hay là chuẩn bị hãm hại tôi?"
Ngữ khí của anh nhẹ tênh, xen lẫn giữa giai điệu trong bản nhạc của nhạc sĩ Tchaikovsky.
Thanh âm lưu luyến, giống như người tình đang thủ thỉ bên tai.
~Lưu luyến~