Phồn Chi (Tập 2)

chương 23: chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng khách bây giờ trầm mặc một cách kỳ lạ. Sau cùng lại do chính Quý Vân Bằng tươi cười tiến lên chào hỏi nhằm đánh vỡ cục diện nặng nề này: “ Cháu chào bác, bác cũng tới đây ạ? Sao trước đó bác không gọi để cháu…”

Lời còn chưa dứt ông Từ đã lạnh lùng nhìn thương tích trên mặt Quý Vân Bằng, nghiến răng nói: “ Lại đánh nhau?”

Quý Vân Bằng lập tức rụt vai, cười ngượng đáp: “ Dạ không, tụi cháu chỉ giỡn tí thôi.”

“ Chỉ đùa giỡn mà mặt mũi lại bầm dập như thế, cháu cũng giỏi quá nhỉ!” Ông Từ cười nhạt, quay đầu nhìn con trai, quát: “ Sao hả, thấy cha mình tới, con không nói được một câu chào hỏi tử tế sao?”

Từ Văn Diệu sờ sờ mũi, mỉm cười bước lại dìu ông vào nhà: “ Sao cha lại nói vậy, con nào dám không đón chào chứ. Thấy cha tới con vui còn không kịp nữa là. Sao hôm nay cha lại rảnh rỗi mà ghé đây? Lại còn không dẫn theo ai hết.”

“ Ta đến gặp con mình mà cũng cần mang theo người khác sao?” Ông trừng mắt lườm Từ Văn Diệu, xua tay nói: “ Lúc nãy mới gặp chú Vu của con xong, lại nhớ ra nên đến đây gặp con.”

“ Cha đã ăn gì chưa?”

Ông Từ đi thẳng tới ngồi ở chiếc ghế sofa trong phòng khách, đáp: “ Có hơi đói. Hồi trưa ông Vu toàn gọi những món lỏng, ăn chẳng thấy no chút nào.”

Từ Văn Diệu nhanh nhảu nói: “ Sao vậy được, để con đi lấy gì đó cho cha ăn lót dạ.”

“ Con đâu biết nấu nướng gì mà nói vậy hả? Đành phải nhớ Tiểu Vương một phen rồi. Tiểu Vương đâu rồi?” Ông Từ nhìn về phía Vương Tranh, nói: “ Ở nhà có mì chứ, nhưng đừng dùng loại mì sợi nhỏ miền nam nhé…”

Vương Tranh liền đáp: “ Cháu thực ra không biết nấu mì nhưng trong nhà có chút điểm tâm. Cháu lấy cho bác ăn lót bụng trước nhé, bữa tối đang được nấu, chỉ chốc nữa là xong ạ.”

Ông nhướn mày nhìn cậu, có chút gì đó không vui nhưng cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói: “ Cháu cứ làm việc của mình đi.”

Vương Tranh gật đầu, ra hiệu cho dì Trâu mang mấy cái bánh ú nóng hầm hập ra ọi người, sau đó lại bảo với Từ Văn Diệu: “ Anh cũng ăn một chút đi nhé, đừng để đói quá mà đau dạ dày. Tiểu Tạ, anh Vân Bằng, mọi người ngồi nói chuyện với bác trai, tôi vào trong làm cơm tiếp đây.”

Từ Văn Diệu nói: “ Em cứ làm việc của mình đi.”

Vương Tranh khẽ gật đầu chào ông Từ rồi mới quay vào bếp. Tuy người ở bên trong, tay bận rộn xào nấu nhưng hai tai vẫn dựng lên nghe ngóng tình hình bên ngoài. Giọng nói ông Từ vô cùng lớn lại có sức vang. Tiếng Quý Vân Bằng cũng chẳng hề thua kém. Nội dung cuộc nói chuyện đại loại chỉ xoay quanh vấn đề thăm hỏi thông thường giữa trưởng bối và hậu bối. Lúc này, Vương Tranh mới thấy an tâm đôi chút, cười mà nghĩ, rốt cuộc họ cũng là người nhà, cùng sống với nhau mấy mươi năm, dù có nảy sinh mâu thuẫn gì cũng sẽ không oán hận mà ghi thù. Đương miên man nghĩ ngợi thì cửa phòng bếp bị đẩy ra, Tạ Xuân Sinh lúng túng bước vào: “ Em, em có thể giúp anh một tay không ạ?”

“ Được chứ, nhưng thật tình tôi cũng không biết nên kêu cậu làm gì nữa.” Vương Tranh nhìn quanh, lại chỉ rổ rau đã lặt xong trên bàn. “ Hay là cậu rửa nó giùm tôi nhé?”

“ Dạ.” Tạ Xuân Sinh hớn hở cười híp mắt xắn tay áo lên, chen vào phụ giúp. Dì Trâu thở dài một hơi. “ Cái bếp nhỏ như vậy cần gì đến ba người? Này cậu, rau đó rửa rồi, lãng phí nước sau này chết đi xuống âm ti phải gánh nước trả nợ đó.”

Vương Tranh mỉm cười nói với dì Trâu: “ Dì cứ để cậu ấy làm gì đó đi ạ. Bây giờ có cho thêm mười lá gan cậu ấy cũng không dám ra ngoài đối mặt với tướng quân đâu. Đừng nói cậu ấy, đến cả cháu ra cũng phát sợ lên nữa.”

Tạ Xuân Sinh đỏ mặt, lí nhí đáp: “ Cũng, cũng không phải vậy ạ. Vân Bằng nói là muốn thưa chuyện của bọn em cho bác Từ, bảo em nên tránh mặt…”

“ Cái gì?” Vương Tranh nhất thời chưa nghe rõ.

“ Anh, anh ấy nói là sẽ thưa chuyện bọn em…”

“ Hồ đồ!” Vương Tranh hoảng sợ, mắng: “ Bác trai đã bị Văn Diệu chọc cho giận điên lên được, bây giờ hai người lại tới bồi thêm một cú nữa…”

“ Dạ?” Tạ Xuân Sinh hoang mang. “ Nhưng mà Vân Bằng nói, bác Từ là người anh ấy kính trọng nhất, nên nhất định phải thưa với bác chuyện này.”

“ Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà con phải thưa tỏ chuyện yêu đương của mình cho bề trên?” Vương Tranh phát hỏa. “ Nếu kính trọng trưởng bối thì phải suy nghĩ cho họ, lại càng phải để ý thái độ nữa. Quý Vân Bằng luôn nói năng lỗ mãng, bác trai chịu nghe mới lạ.”

“ Vậy phải làm sao bây giờ?” Tạ Xuân Sinh khẩn trương nói. “ Để em ra ngoài xem. Vân Bằng nói là bác Từ rất lợi hại. Anh nói xem, lỡ bác ấy đánh Vân Bằng thì sao? Mới nãy anh ấy vừa bị anh Văn Diệu đánh một trận. Không được, em phải ra đó!”

Tạ Xuân Sinh chẳng kịp lau tay đã xoay người xông ra, nhưng Vương Tranh lập tức kéo lại. “ Cậu đi cho thêm loạn à? Được rồi, để tôi!”

Vương Tranh cởi tạp dề ra, vừa bước tới cửa bếp liền nghe thấy một tiếng rống kinh thiên động địa: “ Tụi mày… lũ ranh này, bọn mày tính làm tao tức chết sao? Đứng dậy hết! Cẩn thận suy ngẫm lại cho kỹ mình đã làm sai cái gì!”

Vương Tranh và Tạ Xuân Sinh giật nảy người lên, vội vàng ra khỏi bếp, nhìn ông Từ giờ đã mặt mày xanh xám giận dữ, thần tình nghiêm khắc chưa từng thấy. Vừa nhác thấy hai người đi ra liền liếc ánh mắt sắc như dao của mình qua, khiến cả hai sợ hãi không dám nói năng cũng không dám làm gì.

Ông Từ quát to: “ Hai cậu đừng trốn nữa! Khiến hai thằng con của tôi làm phản xong thì đừng mong tránh được tội vạ! Ra đây!”

Vương Tranh cùng Tạ Xuân Sinh không biết làm sao đành rụt rè bước ra ngoài. Bấy giờ, Từ Văn Diệu coi như là không sao, tuy rằng mặt mày có chút cau có, thần sắc miễn cưỡng mà nói thì vẫn có vẻ như bình thường. Nhưng Quý Vân Bằng lại cúi đầu im lặng như ve sầu mùa đông chẳng dám hé răng một lời.

“ Cậu là cậu Tạ phải không? Việc của hai người đến đây là chấm dứt! Bữa nay, tôi sẽ dẫn Vân Bằng về nhà. Cậu đừng oán tôi. Đã là người trưởng thành nên biết tan biết hợp đúng lúc. Nếu cậu muốn lằng nhằng đeo bám thì cứ thử xem!” Ông Từ đập bàn, giận dữ quát: “ Con ruột tôi đã quản không được, nếu đến cả con nuôi cũng nói không nghe thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Sống chung với đàn ông! Khá khen cho hai đứa bây! Tính từ bỏ hết tương lai sự nghiệp à? Ngay cả danh dự nhà họ Từ cũng không cần?”

“ Cha lại nói đi đâu…”

“ Mày câm miệng cho tao!” Ông phẫn nộ gầm lên. “ Vân Bằng đi theo mày mới hư đốn như thế. Rõ ràng trước đây rất ngoan, tuy rằng học hành không giỏi, làm quân không xong, nhưng lại vô cùng lễ nghĩa hiếu thuận. So ra thì nó tốt hơn mày cả trăm lần. Còn bây giờ thì sao hả, học gì không học lại bắt chước mày đi yêu đàn ông, lại còn ra điều kiện với tao. Đúng là thứ khốn nạn mà!”

“ Bác Từ…” Vương Tranh vừa định lên tiếng giảng hòa thì ông Từ quay phắt sang mắng luôn cả câu: “ Cậu cũng im miệng cho tôi! Đường đường là giáo viên phải làm gương cho người khác chứ, cậu nói thử xem yêu đàn ông có gì tốt? Rành rành là đàn ông vậy lại học theo đàn bà đi hầu hạ một thằng đàn ông khác. Cậu có biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào không hả?”

“ Cha, cha thật quá đáng!” Từ Văn Diệu bước xấn lên ôm lấy vai Vương Tranh, ngang ngạnh cãi lại: “ Là con trai của cha nhất mực đeo bám thầy giáo Vương. Nếu muốn bàn về liêm sỉ thì chính con cha mới là người không biết chữ liêm sỉ viết thế nào. Là con trai cha không biết xấu hổ. Là nhà họ Từ không biết nhục nhã! Can gì tới Tiểu Tranh chứ! Cha tức chuyện Vân Bằng thì nhắm cậu ta mà mắng, đừng giận cá chém thớt như vậy!”

Ông Từ cũng biết vừa rồi đã vô duyên vô cớ trút giận lên Vương Tranh, ông thở hổn hển, lấy giọng điệu không tha thứ nói: “ Chẳng cần phải bàn cãi nữa. Vân Bằng theo bác về nhà! Việc này sẽ không bàn bạc gì nữa!”

Từ Văn Diệu nhếch mép cười: “ Nếu muốn về thì cha cũng nên hỏi ý của Vân Bằng chứ.”

“ Vân Bằng, đến cả lời của bác mà cháu cũng không nghe?”

Quý Vân Bằng dáng người thô kệch giờ mặt trắng như tờ giấy, sợ hãi lắp bắp nói: “ Cháu, cháu không về đâu ạ.”

“ Nói to lên!”

“ Cháu không về đâu ạ!” Quý Vân Bằng hét lên. “ Cháu xin lỗi. Bác cứ đánh cứ mắng cháu. Nhưng Vân Bằng không thể làm theo ý bác được.”

Ông Từ lạnh lùng cười gằn. “ Chỉ e mọi chuyện không do cháu quyết định. Một mình bác không thể bắt cháu đi, ta sẽ nói với các lão chiến hữu ở đây mượn một đội quân đến mà vẫn không kéo cháu về được ư?”

Quý Vân Bằng hoảng loạn nói: “ Xin bác đừng làm thế! Cháu không về! Cháu thật sự sẽ không về!”

Ông Từ không thèm để ý tới Quý Vân Bằng, lấy điện thoại ra gọi. Vương Tranh đẩy vai Từ Văn Diệu một cái, anh bước lên, giữ lấy tay cha mình, rồi lấy đi di động của ông Từ. Ông Từ liền trở tay giáng cho Từ Văn Diệu một bạt tai. Tiếng vang rõ mồn một.

“ Cha…” Từ Văn Diệu ôm mặt, nhẫn nhịn nói: “ Cha có thể nghe người khác nói chuyện một lần có được không?”

Ông Từ tức giận mắng: “ Phản rồi! Tụi mày phản hết rồi! Thằng ranh, dám làm loạn với cả cha mày! Mau trả điện thoại cho tao!”

“ Cha, con xin cha đó, đừng lỗ mãng thế! Vân Bằng bao nhiêu tuổi rồi? Con cũng vậy? Cha cũng thế? Cha tưởng rằng bọn con còn như hồi còn bé, cha chỉ vừa nói một câu hai bọn con liền bị cấm túc, một chữ cũng không dám nói?”

Ông Từ hơi giật mình, hai người trừng mắt nhìn nhau cả buổi, một lúc lâu cũng không lên tiếng. Vương Tranh nhân đó tiến lên hòa giải: “ Được rồi, bác Từ cũng đã đói bụng, anh cả ngày nay chưa ăn gì hết. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc ăn cơm. Mọi người ăn cơm trước rồi nói tiếp có được không?”

Đoạn quay đầu lại kèm cả nụ cười nói với Tạ Xuân Sinh: “ Tiểu Tạ, vào trong giúp dì Trâu dọn bàn đi.”

Tạ Xuân Sinh tức tốc quay đi. Từ Văn Diệu đang đứng sững ra thì bị Vương Tranh đá ột cước: “ Mau mời cha anh ngồi vào bàn đi chứ!”

“ Hừ, ta có nói là ăn cơm ở đây đâu…”

“ Bác Từ, xem như bác cho cháu chút mặt mũi đi ạ. Dù tay nghề nấu nướng của cháu không giỏi nhưng cũng có thể chăm cho Văn Diệu béo lên mấy cân. Bác nhất định phải nếm thử. Hôm nay cháu làm món sườn hầm khoai tây mà Văn Diệu rất thích ăn. Cháu nghe nói đây cũng chính là món bác thường dùng đãi khách?”

Ông Từ mặt mày lạnh lùng, nghiêm giọng nói: “ Nhà chúng tôi có người vú già chuyên nấu món này!”

“ Vậy thì càng tốt ạ, bác có thể nhận xét khách quan món ăn này.” Vương Tranh không nói gì thêm mà đẩy đẩy cánh tay Từ Văn Diệu. Sau cùng, anh mới thở dài bước lại nắm lấy cánh tay ông Từ, nói: “ Cha, ngồi xuống ăn cơm đi, để bụng đói sẽ khó chịu lắm.”

“ Ta còn chưa dạy dỗ xong thằng nhóc Vân Bằng láo toét kia!”

“ Con đã thay cha dạy dỗ cậu ta! Cha không thấy mấy vết thương trên mặt cậu ta à, là do con đánh đó!”

Tuy bữa ăn trôi qua trong nặng nề, nhưng tới cuối vẫn được tính là sóng yên biển lặng. Ông Từ mặt mày ủ rũ như thể đối diện với ông không phải thức ăn mà là chiến hào của quân thù. Quý Vân Bằng thì nơm nớp lo sợ. Tiểu Tạ càng không dám làm hay nói gì. Nhưng dưới sự cố gắng của Vương Tranh và Từ Văn Diệu, cả hai luôn ra sức nói vài câu góp vui, bầu không khí cũng không tới nỗi đông cứng lại. Cơm nước xong, sắc mặt ông Từ cũng giãn ra. Tuy rằng ông kén cá chọn canh luôn chê tới chê lui là tay nghề của Vương Tranh “ chẳng đâu vào đâu, còn phải nâng cao lên nhiều nữa” nhưng cũng khiến cậu trút được gánh nặng.

Sau bữa ăn, nhân lúc ông Từ không hờn giận, Vương Tranh lại mời ông uống chút trà rồi đi. Lúc pha trà lại khó tránh khỏi bị ông chỉ trích một phen, nào là lá trà không ngon, một lát sau lại chê thủ pháp của cậu sai bét nhè. Vương Tranh dễ tính, chỉ im lặng mỉm cười lắng nghe, còn thật lòng hỏi phải làm sao để khiến trà ngon. Ông Từ cũng không phải người ưa xoi mói hay cạnh khóe gì, chỉ vì nhất thời bị chọc tức nên mới tìm nơi để trút xả mà thôi. Ông kín đáo đưa mắt quan sát mọi người trong căn phòng. Con trai ông sống cùng thầy Vương tinh thần rất vui vẻ và phấn chấn, vẻ mặt ôn nhu, so ra thì trầm tính và hiểu chuyện hơn trước đây, lại còn biết lo nghĩ tới tâm trạng của ông. Quý Vân Bằng kéo người yêu của mình ra ngồi ở phía xa nhất, mặt đầy vẻ đề phòng, như thể nếu có người chực chờ xông lên áp giải mình đi thì liều mạng bật dậy chống trả một phen.

Ông Từ thở dài một hơi. Hơn nửa cuộc đời chinh chiến, lời ăn tiếng nói hằng ngày cũng rập khuôn mang theo ba phần ra lệnh. Vợ ông cũng có xuất thân bình thường, nhưng tính tình lại quật cường, không dựa hơi chồng làm quan to, một mực vẫn dựa vào thực lực bản thân để có được chỗ đứng vững chắc tại địa phương. Bà lúc nào cũng ăn mặc giản dị, đi làm bằng xe đạp, đồng sự quen biết mấy mươi năm cũng không biết bà có chồng là tướng mang quân hàm cấp cao. Ông không biết tại sao vợ ông động một tí sẽ mắng ông là kẻ quân phiệt phát xít, lại càng không rõ vì cái gì đứa con trai duy nhất lại chẳng yêu phụ nữ mà cứ nhất quyết muốn sống cùng đàn ông. Do tính cách gia trưởng cố hữu nên trong quan niệm của ông không coi trọng quyền cá nhân tự do của người khác. Với ông mà nói, cấp dưới phải tuyệt đối phục tùng cấp trên, con phải làm theo ý cha, những chuyện như thế đều là lẽ hiển nhiên. Nhưng nói gì thì nói, xuất phát điểm của những gì ông làm đều vì muốn tốt cho những người ông thương yêu, nhưng nhất thời ông nghĩ không thông, chỉ còn cách tự mình nỗ lực suy nghĩ cho thông suốt.

Giờ phút này đây, ông bỗng cảm thấy dường như đã rất lâu rồi ông không còn nhớ cảm giác cùng người nhà ngồi quây quần uống trà tán gẫu là như thế nào. Thường ngày, con trai lẫn con nuôi cũng không ở bên, bạn già thì bề bộn công vụ ở đơn vị. Có đôi khi ông về muộn, chỉ có người vú già là nhớ mở đèn sẵn cho ông. Ông ngẩng đầu nhìn những đứa trẻ ở trước mắt, thốt nhiên trong lòng xúc động. Cảnh con dâu cùng cháu chắt sum vầy dưới một mái nhà như trong tưởng tượng không thấy đâu, nhưng giờ đây hai đứa con trai ông yêu thương đều đang rất khỏe mạnh và vui vẻ, thành tựu sự nghiệp có được cũng không có gì phải mất mặt, chỉ có gia đình là khiếm khuyết, nhưng ở đời mấy ai là toàn vẹn?

Ông lại thở dài, chậm rãi hỏi: “ Mấy đưa muốn sống như vậy cả đời à?”

Từ Văn Diệu nghe đến câu này, vội vàng đáp: “ Vâng ạ, cả đời đều sẽ như thế.”

“ Không sợ dư luận ư?” Ông nhìn về phía Vương Tranh, không chút nào ngần ngại nói ra: “ Văn Diệu thì không sao vì nó là ông chủ, còn cậu? Cậu làm việc trong môi trường sư phạm, nếu việc này truyền ra ngoài, cậu sẽ gặp rất nhiều khó khăn đó.”

Vương Tranh khẽ mỉm cười, đáp: “ Bác nói rất đúng, nhưng xin bác đừng lo, chúng cháu đều trưởng thành. Đây là cuộc sống riêng của cháu. Cháu không giống như con nít không kiên định mà sợ người khác biết mình là đồng tính. Quả thật xã hội này có rất nhiều người có ác cảm với người đồng tính, cháu cũng tôn trọng cá nhân họ, cũng không có ý định xúc phạm tới thế giới đó. Tuy vậy, cháu cũng sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai được mạo phạm hay báng bổ tới cuộc sống của cháu.”

“ Người không nể ta, ta cũng chẳng nể người?” Ông Từ hỏi.

“ Đúng ạ. Người ta đã không để mình yêu thì chẳng việc gì mình lại nhún nhường.” Từ Văn Diệu nắm lấy tay Vương Tranh, tự tin nói với cha mình: “ Xin cha cứ yên tâm, con cháu nhà họ Từ không dễ để ai bắt nạt đâu!”

Vương Tranh lườm anh một cái. “ Hà tất phải nói với vẻ đằng đằng sát khí như thế? Người Tây có câu ngạn ngữ, cái gì của Caesar sau cùng vẫn thuộc về Caesar, đường nào cũng sẽ về La Mã thôi. Việc chúng ta làm sau cánh cửa nhà vẫn quan trọng hơn lời người khác nói.”

Ông Từ gật đầu, nhíu mày nói: “ Nhưng mấy đứa không có giấy đăng ký kết hôn?”

“ Dạ?”

“ Không có hôn thú thì không được phát luật bảo hộ, lấy một ví dụ đi… nếu một trong hai đứa phải vào phòng phẫu thuật, người còn lại không có quyền ký tên xác nhận.”

“ Con cũng có nghĩ tới chuyện này,” Từ Văn Diệu nói. “ Bọn con không ra nước ngoài kết hôn vì đã quyết định sẽ sống ở đây. Chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không có giá trị lắm. Nếu cha đồng ý, con muốn thêm tên Tiểu Tranh vào hộ khẩu gia đình để pháp luật công nhận cậu ấy là người thân. Cha nghĩ sao?”

Ông Từ im lặng một lúc mới nói: “ Tài sản chung các thứ thì không cần ta nói, chắc hẳn con đã có kế hoạch hết rồi.”

Từ Văn Diệu gật đầu, lâu sau lại lo lắng nói: “ Con xin lỗi cha. Về phía mẹ con…”

“ Mẹ đã sớm biết con không phải là đứa bình thường rồi.” Ông Từ xua tay cắt ngang lời anh nói, đứng dậy, nói: “ Tới lúc ta phải về rồi. Mấy đứa đừng tưởng việc này như vậy là ta đã nhượng bộ, chờ mười năm nữa nếu tất cả vẫn còn yêu nhau, sống với nhau giống như bây giờ thì ta mới tính tiếp.”

Ông xoay lưng ra cửa, Quý Vân Bằng ngượng ngùng hỏi: “ Bác, còn cháu thì sao ạ?”

“ Cháu?” Ông Từ quay người lại, ánh mắt nghiêm khắc mắng: “ Ráng mà thay đổi tật xấu của mình đi! Lần sau, ta mà thấy cháu hèn nhát như thế nữa thì sẽ lôi cổ cháu về bằng mọi cách, đỡ phải ra đường khiến ta mất mặt!”

Ông hừ một tiếng, vừa định bước đi thì Vương Tranh liền chạy tới giúp ông mở cửa: “ Tướng quân Từ, xin bác đợi một chút!”

Ông Từ dừng chân, nhìn cậu: “ Sao không gọi ta là bác Từ hả?”

Vương Tranh giật mình, ông Từ lại cười khẽ: “ Có phải cháu rất để bụng những lời ta đã mắng chửi?”

Vừa rồi khi ông mắng cậu là bắt chước phụ nữ hầu hạ đàn ông, cậu thực ra đã rất tức giận, nhưng lại không dám tranh cãi với ông, chỉ thay đổi cách xưng hô thành trang trọng tỏ ý hờn mát như trẻ con chút xíu. Bây giờ, bị ông vạch trần, cậu có chút ngượng ngùng, chỉ biết cười trừ.

Ông vỗ vai cậu, nói: “ Món sườn hầm khoai tây đó cháu để lửa chín không tới. Lần sau đến nhà, ta sẽ bảo người vú già chỉ cho bí quyết.”

Mắt Vương Tranh sáng lên, mừng rỡ đáp: “ Vâng, nhất định ạ!”

“ Ta đi đây.”

“ Để cháu tiễn bác.” Vương Tranh đưa ông đến tận cửa cầu thang, nhìn ông chầm chậm đi xuống, khi ông sắp đi khuất vào sau cánh cửa cậu liền vẫy tay, lễ phép chào: “ Bác Từ, bác đi cẩn thận ạ!”

Ông dường như có hơi mỉm cười, thẳng lưng đi xuống lầu.

Vương Tranh vẫn nhìn theo tới khi người đã đi mất, lúc quay đầu lại thì thấy Từ Văn Diệu đứng tựa người vào khung cửa trước mà nhìn mình.

“ Cha anh mà lại để em tiễn, anh quá đáng rồi đó!” Vương Tranh lườm anh.

“ Cha rất thích em nhưng lại cứ giấu đó. Anh không biết sao càng già ông lại càng như con nít ấy?” Từ Văn Diệu bĩu môi, bước tới ôm cậu. “ Cũng đều là em lợi hại, rất biết cách hòa giải, dập được cơn giận của cha, nếu không ông thật sự đã bắt Vân Bằng về nhà.”

“ Lẽ nào anh Vân Bằng ngốc tới nỗi đứng im cho người ta bắt?” Vương Tranh phì cười thì thấy Quý Vân Bằng lo sợ bất an thò đầu ra nhìn xem ông Từ đã thật sự đi khỏi chưa bèn trêu chọc anh ta: “ Anh Vân Bằng, anh nói xem, nếu anh bị bắt, có thật là anh sẽ không chạy không?”

“ Đừng có mong tới chuyện có thể trốn được!” Quý Vân Bằng thấy ông Từ thực sự đã rời khỏi, bèn thở phào nhẹ nhõm. “ Thầy Vương không biết mới nói vậy, bác ấy lợi hại lắm, nếu tôi mà trốn thật thì dù có bẻ gãy chân bác cũng lôi tôi về cho bằng được.”

“ Anh cao to da dày thịt chắc như vậy bị gãy chân có là gì!” Vương Tranh trêu. “ Đúng là nhát cáy!”

“ Một mình tôi chịu tội thì không sao, nhưng lỡ như liên lụy cả Tiểu Tạ vào thì chết. Bác Từ không có hiền đâu!”

Nói cũng đúng! Vương Tranh gật gù, theo Từ Văn Diệu vào nhà rồi xoay người khóa chặt cửa lại, thấy Tạ Xuân Sinh vẫn mặt mày căng thẳng khiếp sợ liền cười bảo: “ Yên tâm, bác ấy về rồi.”

“ Má ơi, cuối cùng cũng đi rồi!” Tạ Xuân Sinh thở dài, thả người ngồi xuống sofa, cởi bỏ cúc áo sơ mi trên cùng ra. “ Vân Bằng, chắc em phải chia tay với anh thôi. Lần sau mà còn gặp vị Phật sống như vậy nữa thì em chẳng còn mạng đâu để theo.”

“ Em dám nói vậy hả! Đồ chết bầm, ngon thì nói lại xem!” Quý Vân Bằng nghiến răng nghiến lợi bổ vào người Tiểu Tạ, cù lét cậu một trận. Tiểu Tạ cười ngất đến mức xin Vân Bằng dừng tay, hai người đùa giỡn với nhau cứ như chẳng có ai bên cạnh. Vương Tranh và Từ Văn Diệu đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mỗi người đều hàm ý đành chịu vậy chứ không biết làm sao, Từ Văn Diệu cười hì hì nói: “ Chúng nó chơi trò chúng nó, bọn mình vào phòng chơi trò của hai đứa đi?”

Vương Tranh không thèm ngoảnh đầu lại thụi cùi trỏ vào bụng anh một cái, chọc mạnh tới mức Từ Văn Diệu phải kêu ai dô lên một tiếng, Vương Tranh còn nhíu mày đe dọa: “ Chơi cái gì mà chơi! Muốn chơi phải không, ngoan ngoãn vào bếp rửa chén cho em!”

Bước vào tháng Chín, cảm giác nóng bức tựa như rơi vào trong nồi hấp ở thành phố G cũng dần dần giảm bớt, vào tầm sáng sớm và chiều tối sẽ có gió mát thổi qua. Ga tàu bắt đầu ồ ạt học sinh sinh viên lên xuống, báo hiệu một học kỳ mới lại bắt đầu. Tác phẩm chuyên ngành của Vương Tranh lúc này cũng đã xuất bản. Cậu vẫn chưa đến trường điểm danh thì nhận được hai thư thông báo từ khoa. Một là chúc mừng việc cậu đã xin phép được chuyên đề dưới danh nghĩa của hội ủy viên giáo dục quốc gia. Hai là thông báo bắt đầu học kỳ này cậu phải tới phân hiệu của trường dạy các môn cơ sở chuyên ngành cho sinh viên năm nhất của khoa.

Bắt đầu từ hơn một năm trước, đại học Z cũng bắt kịp phong trào lúc bấy giờ đã hợp tác với một số trường đại học trọng điểm của quốc gia đến làng đại học tại thành phố ven biển gần thành phố G xây dựng phân hiệu. Cơ sở đó vừa mới lại vừa đẹp, nhưng sinh viên lại ít, nom như thể tòa thành cốt thép thủy tinh bị bỏ trống vô duyên vô cớ nằm trên hoang đảo. Bốn bề trống không trụi lủi, cây chỉ trồng mới được mấy năm, cỏ mọc lơ thơ ở một vài nơi. Nơi này quá rộng lớn, con người lại quá nhỏ bé, đặt bản thân vào hoàn cảnh mới mẻ và hoang vắng như thế này, dường như tất cả đều kháng cự lại danh hiệu nào đó được giao phó cho bản thân.

Vương Tranh không thích trụ sở đó, nhưng lại không có cách nào hơn, trong khoa có không ít giáo viên trẻ phải đến đó dạy, ngày hôm sau lại ngồi xe buýt của trường quay trở về thành phố G. Khi nhận thời khóa biểu, vừa nhìn cậu liền nhận ra những tiết dạy của mình đều vào buổi sáng. Phân hiệu cách thành phố G một khoảng không gần mà cũng chẳng gọi là xa, không thể đi về trong ngày, nhưng lại chẳng cần phải ở lại dài hạn. Nếu có tiết vào buổi sáng thì tối ngày hôm trước phải chạy sang bên đó thuê khách sạn ngủ, dạy một tiết học mà cứ như làm kinh doanh buôn bán, chạy qua chạy lại không khác gì con thoi giữa hai thành phố. Cứ như vậy mất trắng cả hai ngày, nếu điều chỉnh không chính xác không chừng lại mất thêm một ngày nữa, một tuần chạy đi một lần cũng khiến người ta mệt mỏi quá chừng.

Vương Tranh nhìn thời khóa biểu thì trong lòng chợt nảy sinh sự nghi ngờ, cậu muốn lên tiếng hỏi nhưng sợ sẽ gây ấn tượng không tốt với mọi người trong công việc. Hết lần này tới lần khác giáo viên làm phòng hành chính đều nói lời chúc mừng cậu rằng: “ Tiểu Vương, thầy chưa học xong khóa học sau tiến sĩ nhưng khoa đã phân thầy giảng dạy, xem như thầy là giáo viên chính thức rồi đấy!”

Vương Tranh cười gượng. “ Mọi chuyện vẫn còn sớm quá. Mà trong khoa có không ít giáo viên, tôi đi như vậy có phù hợp không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio