Lúc Lý Hàn đi vào trong học viện thì hắn thấy có nhiều người chỉ trỏ bàn tán về hắn.
- Tên đó có phải là Lý Hàn phải không?
- Đúng rồi, chính là tên đó.
- Ủa, Lý Hàn này có gì đặc biệt à?
- Vậy là ngươi không biết rồi. Ta nghe nói lúc Lý Hàn mới vào khu Tụ Linh Cảnh, thì đã nhìn thấy hết thân thể của đệ tử thân truyền Hàn Vũ Liên lúc nàng ấy đang tắm rửa! Ngươi không biết đâu, Hàn Vũ Liên người đẹp hơn hoa, làm người muốn yêu thương, khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song a! Vận may của tiểu tử này khiến người hâm mộ thật!
- A? Nghe nói Hàn Vũ Liên ở trong sân của Lý Hàn kêu gào không phải Lý Hàn thì không gả, không lẽ chuyện này là thật?
- Tất nhiên là thật! Mới rồi ta chính mắt thấy! Nhưng Lý Hàn sắp xui rồi, Triệu Đống đã lên tiếng, nếu Lý Hàn dám xuất hiện thì đánh gãy tứ chi của Lý Hàn.
- Triệu Đống là ai? Có thù gì với Lý Hàn hả?
- Nói nhảm! Triệu Đống là vị hôn phu của Hàn Vũ Liên! Ngươi nói hai người này có thù không?
..........
Lý Hàn nghe những bàn tán ở phía sau mà câm nín không nói nên lời, không ngờ chuyện Hàn Vũ Liên kiếm chuyện với hắn đã được lan truyền náo nhiệt như vậy, mà lại cách xa sự thật mười vạn tám ngàn dặm! Lời người đáng sợ thật! Nhưng nghĩ đến vốn duyên vô cớ chọc vào Triệu Đống khiến hắn rất bất đắc dĩ.
Lý Hàn vừa đến viện của mình, chưa kịp ngồi ấm mông thì cửa viện bị một người đá bay. Tên đó cao ngạo nói:
- Lý Hàn, đi ra đây!
Lý Hàn đi ra sân, bên ngoài đang đứng một thanh niên mặc áo trắng khoảng 23 24t, khuôn mặt tiêu sái, thực lực Tụ Linh tứ trọng thiên.
- Có gì chỉ giáo?
Lý Hàn Hàn bất động thanh sắc nói.
- Ngươi cũng thật to gan, dám nhìn xem trộm Liên muội tắm rửa
Thanh niên áo trắng dĩ nhiên là Triệu Đống, là con trai của một Linh Hải Cảnh nên cảm giác ưu việt của Triệu Đống luôn luôn rất mạnh, những nữ tử tầm thường thì hắn không để mắt đến, duy chỉ Hàn Vũ Liên là người mới khiến hắn chú ý, trong nội tâm của Triệu Đống, đã vô cùng kiên quyết ngầm coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là ảo tượng đơn phương của hắn mà thôi…
Bây giờ lại có kẻ khác dám nhìn trộm " vợ tương lai" của mình tắm rửa khiến hắn cảm thấy vô cùng tức giận, hắn nhất định sẽ đánh tên Lý Hàn này răng rụng đầy đất vì dám nhúng chàm " vợ " của hắn. Hắn khiêu khích nói:
- Lý Hàn, ta muốn quyết đầu với ngươi. Ngươi có dám tiếp nhận khiêu chiến không?
Trong học viện cấm người có cảnh giới cao thách đầu với người có cảnh giới thấp hơn mình nhưng người bị kiêu chiến đồng ý thì mọi chuyện đều dễ nói. Nhìn vẻ mặt khiêu khi1ch của Triệu Đống, Lý Hàn làm như có chút bất đắc dĩ thở dài, tay sờ trán, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khẻ nhún vai, vẻ mặt thành thực vô tội nói:
- Triệu Đống thiếu gia, ta hỏi chút vấn đề, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi, sao lại có thể hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy?
Triệu Đống khoé miệng giật giật, âm trầm nghiêm mặt không nói một lời.
- Đại ca, ngươi là Tụ Linh trung thừa cảnh, còn ta là gì? Tụ Linh nhất trọng! Ngươi muốn một người có cảnh giới nhỏ hơn ngươi đồng ý quyết đầu với ngươi? Ngươi chẳng lẽ không biết yêu cầu của mình làm cho người khác đỏ mặt sao?
Lý Hàn thở dài, trên khuôn măt lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ.
- Ha ha
Nghe mấy lời nói vô tội của Lý Hàn, mấy người xem kịch vui ở xung quanh nhất thời phát ra tiếng cười. Chính xác, Lý Hàn bây giờ chi là Tụ Linh nhất trọng, còn Triệu Đống là Tụ Linh tứ trọng, khiêu chiến loại này, thật sự làm mọi người không thể không khinh bỉ trong lòng.
Nhìn ánh mắt châm chọc xung quanh làm Triệu Đống càng thêm giận dữ, hắn tức giận nói:
- Con mẹ ngươi, nếu ngươi là nam nhân thì đấu với ta.
Nghe Triệu Đống nói vậy thì ánh mắt của Lý Hàn lạnh xuống, Tần Liên là người hắn yêu nhất cũng là người quan trọng nhất đối với hắn. Mà tên này dám mở miệng xúc phạm nàng, sắc mặt của Lý Hàn tràn đầy băng hàn, hắn lạnh lùng nói:
- Được, Triệu Đống, ngươi muốn đấu phải không? Được, một tuần sau thì hai ta quyết chiến.
- Được, được. Một tuần sau hai ta quyết chiến, ta hi vọng ngươi sẽ không đổi ý mà bỏ chạy.
Nói rồi hắn vui vẻ bỏ đi, hắn không biết vì sao Lý Hàn vốn không đồng ý lại đổi ý nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ cần biết Lý Hàn đã đống ý. Một tuần sau là lúc hắn sinh sinh đạp Lý Hàn dưới đất, nói cho hắn biết đây chính là cái giá dám nhìn trộm người ngọc của hắn. Còn mọi người xung quanh thì dùng ánh mắt ngu xuẩn nhìn Lý Hàn, một Tụ linh nhất trọng lại đồng ý đánh với Tụ Linh tứ trọng, không biết phải ăn bao nhiêu cân xuân dược mới có được dũng khí đó.
Lý Hàn mặc kệ mọi người, quay vào trong phòng.
Triệu Đống chỉ là Tụ Linh tứ trọng nên hắn không việc gì phải sợ cả, mặc dù hắn hấp thụ âm dương nhị khí chậm nhưng những linh khí khác thì nhanh vô cùng. Với lại, hắn có Âm Dương tháp có thể ăn gian thời gian nên một tuần là đủ cho hắn đánh tên đó bầm dập rồi.
Lý Hàn đi vào phòng tu luyện rồi chui vào Âm Dương Tháp, hắn không kinh động đến Liễu Mị Nương đang tu luyện. Hắn ngồi xuống bắt đầu tu luyện, " chờ đó Triệu Đống, ta nhất định sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất nhìn những lời nói hôm nay " Lý Hàn nói thầm.
Ba tháng sau thì Lý Hàn dừng lại, trong vòng ba tháng thì lốc xoáy đa khí đã đạt đến Tụ Linh nhị trọng thiên trung kỳ. Sở dĩ hắn dừng lại vì hắn cảm thấy được Liễu Mị Nương chuẩn bị đột phá, hắn nhanh chóng lấy ra vài khối Linh thạch trung phẩm để cho nàng dùng. Ngoài làm việc đó ra thì hắn không thể làm gì được cả, đến bước này thì nàng tự dựa vào mình, không ai có thể giúp nàng cả.
- Lý Hàn, ta đột phá rồi! Ta đột phá rồi!
Một tuần sau, một tiếng kêu dịu dàng quyến rũ truyền đến, Liễu Mị Nương chạy đến chỗ hắn, trên mặt nàng đầy vẻ vui sướng. Lý Hàn tỉnh lại từ trong tu luyện, hắn cảm ứng khí tức Tụ Linh Cảnh do nàng vừa tiến giai không ổn định mà tiết ra ngoài, hắn vui vẻ nói:
- Chúc mừng nàng!
Thấy Lý Hàn cao hứng nghư vậy thì nàng cảm thấy mọi công sức nàng bỏ ra đều xứng đáng, vốn dĩ là nàng thiếu chút nữa đã thất bại, chỉ là trong lòng có chấp niệm, nhất định phải tiến vào Tụ Linh Cảnh, như vậy không phụ kỳ vọng của Lý Hàn. Nàng một tháng trước đã đạt tới đỉnh, bắt đầu xung kích vào Tụ Linh Cảnh và sau bảy ngày khổ tu, rốt cục phá kén hóa bướm!
- Cảm ơn chàng!
Nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn Lý Hàn, dùng âm thanh kiều mị nói. Nàng có được ngày hôm nay, mọi thứ đều nhờ vào Lý Hàn. Nếu không có hắn thì đừng nói là Tụ Linh Cảnh cho dù là Luyện Mạch hậu kỳ thì cũng không biết nàng phải tu luyện đến ngày tháng năm nào nữa. Nghe thấy âm thanh kiều mỵ của nàng, trong lòng Lý Hàn không khỏi nóng lên, hắn đã hơn nửa năm chưa đụng vào nữ sắc, bây giờ nhìn vẻ phong tình quyến rũ tận xương của Mị Nương, nghe thanh âm kiều mị động lòng của nàng, khiến hắn nóng cả người lên.
Hắn nắm lấy tay nàng, thoáng một cái thì cả hai đã xuất hiện trên giường. Lý Hàn đưa tay ra ôm lấy bờ eo của nàng, nàng khẽ kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức bị Lý Hàn đè ngã xuống giường, muốn tránh nhưng Lý Hàn lại giống như tảng đá gắt gao dán chặt vào cơ thể.
Thời gian như ngưng lại, Lý Hàn nằm trên thân thể mềm mại đầy đặn của Mị Nương. Mị Nương vốn dĩ uốn éo thân mình muốn giãy giụa nhưng tốn công vô ích, chỉ có thể chịu đựng. Thân thể hai người một trên một dưới dính vào nhau, khoảng cách khuôn mặt cũng chỉ bằng khoảng cách của một ngón tay nên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.
Hơi thở Mị Nương như lan, thơm như xạ, gương mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết gần trong gang tấc. Lý Hàn hai mắt như sao nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp chớp động của nàng.
Mị Nương chớp chớp mắt, con ngươi ngấn nước chớp động. Lý Hàn nhìn vào đôi mắt mê người giống như ngôi sao sau đó nhất thời không có động tác gì.
Mị Nương cảm nhận hô hấp của Lý Hàn trở nên dồn dập, thân thể lại nhúc nhích uốn éo một chút, muốn đẩy Lý Hàn từ trên người mình xuống nhưng vẫn tốn công vô ích. Mới đầu nàng còn dám nhìn Lý Hàn nhưng một lúc sau, Lý Hàn phát ra thanh âm hô hấp có chút gấp gáp khiến nàng cũng tim đập thình thịch:
- Ngươi...ngươi muốn làm gì?
- Ta...muốn ôm nàng đi ngủ!
- Lưu manh!
Liễu Mị Nương lập tức ngượng ngùng không thôi, hai tay chống ở ngực của hắn, dùng sức liếc hắn một cái.
- Lưu manh cái gì, ôm nàng đi ngủ chính là lưu manh sao?
Lý Hàn giải thích nhưng đồng thời ôm Mị Nương thật chặc vào trong lòng, miệng bảo đảm nói:
- Yên tâm, chúng ta chính là đi ngủ!
Quả nhiên, hắn ôm sát Mị Nương, lại không có hành động thêm một bước nào nữa.
Lúc đầu trái tim Liễu Mị Nương không tự chủ mà nhảy lên, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì nàng nghĩ hắn sẽ muốn nàng ở đây nhưng qua mười phút thì quả thật thấy hắn cũng không có động tĩnh gì làm nàng thở ra rồi chuyển sang tức giận, không lẽ nàng không hấp dẫn nên Lý Hàn không có hứng thú với nàng. Nàng tính tránh khỏi người hắn nhưng nằm trong lồng ngực ấm áp của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ vang bên tay khiến nàng không tự chủ mà chìm vào trong giấc ngủ.
Cả hai người ngủ được hai canh giờ thì Lý Hàn mí mắt run lên, tỉnh lại.
Tê!
Hắn lập tức phát hiện không đúng. Hai tay hắn không ngờ mỗi cái ôm một ngọn núi vô cùng cao ngất, mềm mại như bông, nhưng khăng khăng lại đầy co dãn. Hai loại xúc cảm vốn nên là mâu thuẫn không ngờ hoàn mỹ dung hợp cùng nhau.
Theo bản năng ấn xuống, sóng núi nhộn nhạo, trơn mềm tuyệt diệu!
Không cần cúi đầu, bằng vào kinh nghiệm phong phú của hắn lúc này, Lý Hàn có thể kết luận trong tay nắm là cái gì. Tuy nhiên hắn vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai tay của mình không biết khi nào trượt vào trong áo ngực Mị Nương, mỗi tay nắm một bầu vú to ngạo nhân của nàng, bởi vì vừa rồi dùng sức, hai ngọn núi đều bị biến hình nghiêm trọng.
Thật thoải mái!
Lý Hàn trong nháy mắt liền có loại cảm giác đê mê này, thật muốn cả đời cứ như vậy nắm lấy bầu vú của người đẹp tuyệt trần này không buông tay. Sau đó hắn lúng túng phát hiện, phía dưới của mình đã sớm nhất trụ chống trời, chọc vào trong khe núi của nàng, đằng đằng sát khí muốn xông phá lớp vải kia công thành hạ trại.
Trong lòng kích động một cái, hắn không khỏi dùng sức lớn hơn, năm ngón tay toàn bộ lún vào trong thịt vú trơn mềm.
- Ô...
Liễu Mị Nương bị hắn lực lớn làm tỉnh giấc, mắt đẹp chớp một cái mới mở ra, ngáp một cái sau đó xoay người lại, vươn hai cánh tay ngọc như ngó sen quấn trên cổ Lý Hàn:
- Lý Hàn, muội muốn trở thành nữ nhân của huynh.
Nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt nàng thì hắn cũng không già mồm cãi láo, hắn không nói gì mà cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng như câu trả lời, nàng kìm lòng không đậu mà đáp trả lại. Hắn muốn tay cởi áo nàng thì Mị Nương cản lại, nàng tách khỏi môi Lý Hàn nói:
- Để ta phục vụ chàng.
Nàng lột quần áo của Lý Hàn xuống rồi đứng dậy từ từ lột sạch quần áo của mình. Khi nàng lột sách đồ của mình thì Lý Hàn cảm thấy mình hít thở không thông vì trước mặt hắn là một yêu tinh hình người. Mái tóc đen tuyền óng mượt, gợn sóng bồng bềnh giờ đã phủ dài quá bờ mông..... Khuôn mặt trái xoan ôn nhuận hoàn mỹ, tinh xảo cân xứng, hai lún đồng tiền ẩn hiện trên đôi gò má, thanh xuân tươi đẹp. Dung mạo phong hoa tuyệt đại, minh diễm cao nhã, kiều diễm ướt át, mị ý tiết ra đầy sức cám dỗ, quyến rũ hút hồn....
Xuống dưới là một dáng người kinh diễm nóng bỏng. Cặp mông kiều đĩnh phong mãn, tròn mẩy, căng ưỡn ngạo nhân. Cặp đùi thon dài mỹ lệ, trắng mịn phổng phao, trước sau đan chéo, đè ép, khép chặt hút hồn. Vòng hai thon gọn, eo lưng tôn dáng, tiểu phúc trơn láng, những đường cong đầy tính kích dục kết hợp phô bày dụ hoặc kinh nhân, che giấu bên trong sự dẻo dai cùng lực siết ma mị khiến vạn vật siêu hồn. Lại còn trước ngực hai trái hồng đào đầy đặn kinh người, căng tràn nhựa sống, lộ ra tảng lớn trắng noãn cao ngất, cùng với một khe rãnh thật sâu ở giữa. Tất thảy hiện ra tính dục cám dỗ, mị hoặc cực hạn.
Từng cử chỉ nhấp nhô, uyển chuyển bồng bềnh trong nước của nàng, đều có một dạng quyến rũ siêu hồn, thậm chí làm người ta phải kinh thán. Một cỗ vị đạo gợi cảm kích tình nồng nàn tự động lan tỏa, cuốn theo làn nước phả vào mặt, khơi dậy bản năng nguyên thủy của nam nhân.
Chỉ riêng dáng hình trưởng thành cháy bỏng, tao mị khôn cùng này, e rằng quá đủ để khiến vô số nam nhân thần hồn điên đảo, chết mê chết mệt. Nhưng nếu kết hợp với khuôn mặt yêu mị của nàng thì nhiều nam nhân sẵn sàng quỳ gối trước mặt nàng, dâng hiến sinh mạng của mình cho nàng nếu nàng muốn.
Giai nhân mỹ mục mị mị hàm tiếu, như tinh mị do thiên địa sinh ra, tùy ý để cho Lý Hàn thưởng ngoạn bản thân trong tình trạng lõa thể. Dáng điệu như thế thản nhiên, phong khinh vân đạm, cái gì nên lộ đều lộ, cái gì không nên lộ cũng phơi bày không sót chút gì, khiến con mắt Lý Hàn được một trận thỏa thuê. Sự "hào phóng" của nàng làm tên sắc lang cũng thấy mình hơi thất thố, đang định tạm thỏa mãn chuyển tầm nhìn thì vưu vật trước mặt lại chợt hành động như thể đến giờ mới kịp phản ứng. Dùng một tư thế phòng vệ "tiêu chuẩn", tay phải hoành trước ngực đè ép không trọn đôi nhũ phong, ngọc thủ tay trái xiên xuống che đậy cấm khu trơn mịn, tuyết bạch hắc mao, xuân quang ma mị chết người tiết lộ từ các kẽ tay nhỏ thon khiến người vô hạn suy tưởng.
Mỹ nhân bộ dạng e ấp, thậm chí đến gò má đều ửng hồng, nhưng đôi mắt hồ li tinh lúng liếng như ngấn nước, tản phát ý câu dẫn không chút che giấu, trắng trợn khiêu khích nam nhân trước mặt. Bờ môi đỏ mọng gợi cảm nhấp nhả không ra tiếng, đánh vần ra một câu nói kích khởi Lý Hàn dục vọng sôi trào nhào tới xâu xé:
- Lão công~~~ Ngài bại hoại!....Muốn thiếp sao? ♡♡♡ ~~~~
Một câu nói khơi dậy lửa dục khôn cùng, đủ thiêu tất cả định lực của hết thảy nam nhân trên thế gian........
Tất nhiên Lý Hàn cũng không ngoại lệ, hắn đưa tay kéo nàng một cái. Liễu Mị Nương chỉ cười khanh khách rồi ngã xuống người Lý Hàn.
Hai thân thể nam nữ trần truồng quấn lấy nhau trong tiếng cười của Mị Nương. Nhục thể hoàn mỹ lõa lồ quyện cùng một chỗ như đôi bạch tuộc đang giao cấu, tận lực cọ sát da thịt, kích khởi dục vọng cho nhau, cứ thế khuấy động làn nước bằng những động tác đùa giỡn bạn tình nguyên thủy mà khiến không khí càng thêm nóng bỏng và ám muội...