“Hai người ở đây lĩnh ngộ hai ba tháng đã, sau đó ta sẽ nói các công hiệu khác cho hai người biết”. Các công hiệu khác? Thiên tháp còn có công hiệu khác? Tần Ninh không nói nhiều, bọn họ cũng không tiện hỏi. Lúc này, Tần Ninh nhìn bốn bức tường, chậm rãi bước qua. “Lâu như vậy rồi, không biết có còn nữa không...” Tần Ninh thở ra, đầu ngón tay lúc này hiện ra linh ấn. Linh ấn đó thăm dò vào tường, đột nhiên, một cuộn tranh xuất hiện. Trên cuộn tranh có một con sông như kéo dài qua thiên sơn vạn thủy, nhìn rất sống động, nối liền một vòng. “Trường Sinh Đồ!” Tần Ninh nhìn cuộn tranh, mỉm cười: “Quả nhiên vẫn còn ở đây”. “Đây là gì vậy?” Diệp Viên Viên thắc mắc. “Là đồ tốt!” Tần Ninh nhìn hai cô gái, nói: “Mấy tháng tiếp theo, hai cô đi theo ta, quan sát cuộn tranh này!” “Quan sát?” “Đúng vậy, quan sát!” Tần Ninh nghiêm túc nói: “Xem kỹ, bất kể là có ý gì, tình huống gì, cứ xem từ đầu, xem được đến đâu thì cứ xem ở nơi đó!” Tần Ninh giao phó xong thì cứ để mặc hai cô gái, chính mình nhìn thẳng cuộn tranh. Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tuy không hiểu, nhưng cũng đứng trước cuộn tranh, nhìn lên tường. Không bao lâu, Tần Ninh đứng vững trước cuộn tranh, rồi dần dần bước ra. Lúc đi được một phần tư, Tần Ninh bỗng dừng lại, giống như vì thế mà khí tức trong cơ thể bắt đầu biến đổi. Cảnh giới Thông Thiên tam bộ trực tiếp tiến lên cảnh giới Thông Thiên tứ bộ. Sau đó, Tần Ninh tiếp tục đi tới đích. Dần dần, đi được ba phần tư vị trí, Tần Ninh lại dừng tiếp. Lúc này, khí tức của Tần Ninh từ cảnh giới Thông Thiên tứ bộ vọt lên ngũ bộ. Cho đến cuối cùng, Tần Ninh đi một mạch đến cuối, ở giữa dừng lại hai bước, cảnh giới đột phá thêm hai tầng. Cảnh giới Thông Thiên tam bộ lên đến Thông Thiên ngũ bộ. Chuyện này... Khiến cho Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi mắt chữ A mồm chữ O. Có chuyện gì vậy?
Xem ảnh là tăng được thực lực?