Thư viện Thánh Hiền chọn Ngưu Linh Nhạc! Ngưu Linh Nhạc cũng đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển, chẳng qua là không nổi danh như nhóm Hạ Vân Phi. Lúc này, Hạng Hàn và Tất Tử Hàm nhìn Ngưu Linh Nhạc. “Lão Ngưu, không cần cố quá, nếu không ổn thì nhận thua, chúng ta tỉ thí mười lần, tiêu hao một Hứa Phục Khôn cũng được”. “Ừ, ta hiểu!” Ngưu Linh Nhạc lên đài. Hứa Phục Khôn mặc áo dài màu bạc, viền áo có tơ kim tước nhàn nhạt, đầu đội mũ bạc, cũng nở nụ cười nhạt. “Thư viện Thánh Hiền đúng là ngày càng kém cỏi!” Hứa Phục Khôn cười nói: “Đệ tử giỏi nhất cũng chỉ đạt cảnh giới Hóa Thần ngũ chuyển thôi sao?” “Ngươi nhận thua luôn đi, ta lười ra tay”. Ngạo! Mạn! Không coi ai ra gì. Nhưng đệ tử của thư viện Thánh Hiền chỉ có thể nhịn. Người ta có tư cách ngạo mạn, không sợ ai hết! Cảnh giới Hóa Thần thất chuyển, đổi là bọn họ, bọn họ cũng thế. “Xin chỉ giáo!” Ngưu Linh Nhạc lúc này chắp tay. “Xem ra ngươi không sợ chết hả!” Hứa Phục Khôn cười nhạt: “Cho ngươi một cơ hội tấn công đấy, tới đi!” Hứa Phục Khôn nói xong, chỉ ngoắc tay, ánh mắt ngạo mạn, không nói cũng biết. Ngưu Linh Nhạc dù có dễ tính đến đâu, nhưng dù sao cũng là đệ tử của thư viện Thánh Hiền, lúc này không thể nhịn được nữa, tức giận vô cùng. "Ngưu Khí Oanh Thiên!” Ngưu Linh Nhạc bước ra, vung chưởng. Oanh... Một tiếng nổ đột nhiên vang lên. Âm thanh đoàng đoàng xuất hiện khắp nơi. Thân thể của Ngưu Linh Nhạc lúc này như ngưng tụ thành đầu trâu, xông về phía trước. “Quá yếu!” Thấy cảnh này, Hứa Phục Khôn giễu cợt. “Giết!” Nói xong, bóng dáng Hứa Phục Khôn lóe lên rồi biến mất.
Oanh...