Trong tích tắc, trời đất ầm ầm, biển sét nhấp nhô. Tần Ninh lúc này nhìn về phía trước, hơi nhíu mày. Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng ở bên cạnh hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cái này... cho dù có là cảnh giới Nhân Vị cũng phải chết chứ? “Có người đến?” Tần Ninh nheo mắt nhìn về phía trước. Sấm sét tản ra, hai thân ảnh đứng vững. Trước ngực Hứa Linh Hoàng bây giờ nứt toác, một mảng cháy đen toả khói khét lẹt. Mà đứng trước mặt ông ta là một lão giả tóc bạc mặt hồng hào, đôi mắt nhìn Tần Ninh chăm chú. Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ! “Hứa Ngọc Long!” Thánh Trường Tồn lúc này quát khẽ một tiếng, khuôn mặt lộ rõ sự kinh ngạc. Hứa Ngọc Long, trưởng tộc đời trước của Hứa gia, nhưng mà nghe nói trăm năm trước đã cưỡi hạc đi về tây phương, thật không ngờ ông ta vẫn chưa chết! Hơn nữa còn đạt đến cảnh giới Nhân Vị trung kỳ! Cảnh giới Tam Vị có ba cảnh giới lớn là Nhân Vị, Địa Vị và Thiên Vị, ba cảnh giới này cũng được chia ra thành sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ. Mà khoảng cách giữa ba cảnh giới nhỏ này có thể nói là cực kỳ lớn. Khoảng cách giữa cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ và trung kỳ có thể so sánh với sự chênh lệch giữa cảnh giới lục chuyển và cửu chuyển. Bản thân Thánh Trường Tồn là vô địch cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ. Những năm gần đây, ông ta vẫn luôn bị kẹt lại ở cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ, mãi mà vẫn không tấn thăng lên được một cấp. Vậy mà Hứa Ngọc Long lại đã tấn thăng đến cấp bậc này rồi. Nhân Vị trung kỳ. Hứa Ngọc Long lúc này cũng không để ý đến Thánh Trường Tồn, ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh. “Ngươi đến từ Cửu U đại lục, là hậu nhân của Tần gia?” Hứa Ngọc Long trầm giọng nói: “Cửu U Đại Đế trước kia uy chấn Cửu U thậm chí những đại lục xung quanh cũng đều đã nghe đến cái tên ấy”. “Xem ra cho dù Cửu U Đại Đế đã mất thì nội tại của dòng dõi Tần thị vẫn rất mạnh, cảnh giới Hoá Thần tứ chuyển mà có năng lực như này, quả đúng là hiếm thấy!” “Ông quan tâm ta là ai làm gì?” Tần Ninh lười nhác nói. Vù vù... Lúc này có mấy thân ảnh bay đến.
“Lão đế vương của cổ quốc Thiên Phong... Thiên Nhất Thành!”