*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đạp đã khiến Thiên Lãm Thanh thành bộ dạng này.
Quả thật là kỳ dị.
Mà lúc này, trong lòng Vân Sương Nhi vô cùng mừng rỡ.
Sự kiêu ngạo của Tần Ninh so với thực lực của hắn, trong mắt người khác là ngông cuồng ngu si, nhưng cô ấy hiểu rõ, bất cứ lúc nào, Tần Ninh cũng có sự tự tin tuyệt đối, thực lực tuyệt đối.
“Cút ra xa một chút!”
Tần Ninh lúc này thản nhiên nói: “Ta sẽ tổ chức đấu giá ở chỗ này, lệnh bài trong tay ta lúc nào đấu giá hết thì lúc đó kết thúc, muốn quấy rối thì tới đây là được!”
“Nhưng vẫn phải khuyên một câu, những kẻ không biết sống chết thì đừng tới”.
Ánh mắt của Tần Ninh quét qua đám người, lành lạnh nói: “Ta lười giết người lắm đấy!”
Lời này nói ra, nghe vô cùng ngông cuồng, quả thật khiến kẻ khác không thể tin nổi.
Nhưng trong đám người có mặt ở đây không kẻ nào dám phản bác.
Yến Quy Phàm, Yến Quy Lộ, Yến Bình Sinh lúc này cũng không nói câu nào.
Bọn chúng hiểu rõ hơn tất cả đám người có mặt tại đây, trước đây ba ngày, tuy Tần Ninh khủng khiếp nhưng chưa tới mức này.
Mà bây giờ, thực lực của Tần Ninh đã đủ để đè bẹp bọn họ.
Lúc này, đám người đều im lặng.
“Ngông cuồng ngu si!”
Nhìn thấy Thiên Lãm Thanh bị thương nặng, Nhạc Vân Nhiên cũng tức nghẹn cả lồng ngực.
Mười mấy lệnh bài tông môn, nếu chúng có được thì đó là một tài sản lớn.
Tần Ninh rõ ràng là đang tìm chết.
Nhưng Thiên Lãm Thanh bị Tần Ninh đánh bại, đủ để thấy nền tảng thực lực của Tần Ninh có chỗ mạnh mẽ.
“Huynh không sao chứ?”
Nhạc Vân Nhiên nhìn Thiên Lãm Thanh nhỏ giọng nói.
“Không sao, vẫn chống đỡ được”.
Cố ngăn nôn ra máu khiến sắc mặc của Thiên Lãm Thanh trở nên vô cùng khó coi.
Bị Tần Ninh đạp một phát thành bộ dạng như vậy quả thật quá mất mặt.
“Đã như vậy thì phải chuẩn bị cho thật tốt”.
Nhạc Vân Nhiên hừ một tiếng nói.
“Được!”
.