Đi theo lão Chương lên tầng trụ sở Ủy ban và dừng lại trước phòng có tấm biển chủ tịch huyện, tâm trạng đang bình tĩnh của Vương Quốc Hoa lập tức nổi lên gợn sóng. Lúc lão Chương gõ cửa, Vương Quốc Hoa còn có chút buồn bực sao Tằng Trạch Quang lại gọi cả mình tới.
Cửa mở lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng hơi kiêu căng. Lão Chương cười ha hả nói:
- Thư ký Lưu, người chủ tịch cần tôi đã dẫn tới.
Tên thư ký Lưu đeo gọng kính bằng vàng nhìn Vương Quốc Hoa từ trên xuống dưới khoảng sáu giây sau đó mới ngạo mạn gật đầu nói:
- vào chờ chút.
Đối phương vừa xoay người, lão Chương đã lộ ra vẻ khá hài lòng. Y thấy Vương Quốc Hoa đang thất thần liền nói:
- Nghĩ gì đó?
- Không có gì, chỉ là tôi chưa từng gặp lãnh đạo lớn bao giờ nên có chút khẩn trương.
Vương Quốc Hoa cười cười tự giễu chính bản thân mình.
Tiếng không lớn nhưng cũng đủ để Tằng Trạch Quang ở trong nghe được. Tằng Trạch Quang mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa đầy cẩn thận tiến vào.
Hôm qua Tằng Trạch Quang có ấn tượng khá tốt với Vương Quốc Hoa. Công tác ở Huyện ủy ba ngày không ngờ không nhận ra chủ tịch, tên thanh niên này khá thú vị. Từ phản ứng này có thể nhìn ra tác phong của đối phương. Sau khi biết Vương Quốc Hoa học khoa Trung văn, Tằng Trạch Quang không khỏi động tâm nên quyết định để Vương Quốc Hoa sửa bản thảo kia. Tằng Trạch Quang cũng không có hy vọng gì lớn chỉ là xem Vương Quốc Hoa sẽ làm gì mà thôi. Không ngờ đối phương không tay đổi một chữ mà chỉ thêm một phần chú thích.
Nam Sơn là huyện nghèo có tiếng của tỉnh, đất bình quân đầu người không đủ một mẫu, mặc dù khẩu hiệu phát triển sản xuất nông nghiệp luôn được hô hào nhưng chính quyền các khóa vẫn không có biện pháp tốt. Tằng Trạch Quang là cán bộ làm từ cơ sở lên từng bước rồi gặp đợt trẻ hóa cán bộ nên mới có thể làm chủ tịch huyện khi chưa đầy . Chính vì vậy Tằng Trạch Quang mới cảm thấy tuy mấy điểm mà Vương Quốc Hoa đưa ra không nhiều nhưng chính là biện pháp hữu hiệu nhất hiện nay. Biện pháp do Vương Quốc Hoa đưa ra còn thực hiện ra sao thì Tằng Trạch Quang cảm thấy cần phải hỏi rõ ràng. Về phần hai điều còn lại là sửa đường cần tiền, chính quyền không có tiền, bán hàng nông sản thì lại liên quan đến lợi ích nhiều người nên Tằng Trạch Quang chỉ có thể tạm thời bỏ đó.
Tằng Trạch Quang nhẹ nhàng xua tay ra hiệu lão Chương và thư ký ra ngoài.
- Tiểu Vương, hút thuốc chứ?
Tằng Trạch Quang đưa một điếu Trung hoa tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy rồi sờ sờ bật lửa trong túi nhưng không có nên từ từ rút tay ra nói:
- Chủ tịch, tôi quên mang bật lửa.
Tằng Trạch Quang thật không ngờ Vương Quốc Hoa mặc dù còn bối rối nhưng ngoài mặt vẫn như thường nên khá thưởng thức sự khống chế của hắn. Tằng Trạch Quang đưa bật lửa tới, Vương Quốc Hoa cầm lấy tự châm thuốc cho mình.
- Vấn đề vận chuyển sức lao động mà cậu viết ra đó, cậu có suy nghĩ gì không?
Có ông trời chứng giám Vương Quốc Hoa viết vậy chỉ là để đối phó một chút chứ hắn đâu coi là thật. Nhưng lời này hắn đâu thể nói với Tằng Trạch Quang.
Thấy Vương Quốc Hoa lộ vẻ suy nghĩ, Tằng Trạch Quang có chút hứng thú nhìn hắn. Trong lòng y cũng thầm hy vọng thanh niên này có thể làm mình ngạc nhiên.
- Chủ tịch, nói thật thì thực ra tôi chỉ muốn ứng phó công việc mà chủ nhiệm Chương giao cho mà thôi, vì thế viết lung tung mấy điểm. Bản thảo này không phải do phòng Tổng hợp viết ra sao? Tôi là người trẻ tuổi cũng cần tôn trọng tiền bối mà.
Vương Quốc Hoa quyết định nói thật chứ nếu không Tằng Trạch Quang hỏi thêm thì hắn lấy gì mà đáp lại.
Tằng Trạch Quang á khẩu nhưng lập tức khôi phục thái độ bình thường. Nhìn Vương Quốc Hoa đang bình tĩnh, y thầm nghĩ cậu này không nói dối, nếu là ứng phó thì còn gì để nói. Tằng Trạch Quang có chút thất vọng xua tay nói:
- Cậu về đi.
Vương Quốc Hoa vừa đứng lên, trong đầu Tằng Trạch Quang đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ nên vội vàng nói:
- Chờ chút, cậu ngồi đi.
Vương Quốc Hoa không rõ nhưng vẫn không hề e ngại gì. Hắn thầm nghĩ quan uy của ông dù lớn hơn nữa thì mấy tháng sau cũng bị đình chỉ công tác mà. Đó mới là cơ hội tốt để dựa vào nên bây giờ mình không cần phải nịnh bợ lấy lòng gì.
Nhưng ai ngờ hắn làm như vậy rơi vào mắt Tằng Trạch Quang lại là khác. Đầu tiên Tằng Trạch Quang thấy Vương Quốc Hoa thành thật, không lừa dối lãnh đạo cấp trên, sau đó tâm trạng tốt dù bị đuổi đi cũng không có vẻ gì mất mát, cuối cùng là hắn khá trầm ổn.
Lúc này thư ký Tiểu Lưu tiến vào nhìn Vương Quốc Hoa trước, sau đó mới nói với Tằng Trạch Quang:
- Chủ tịch, người của nhà máy dệt đang ở chỗ phó chủ tịch Chu, ngài xem?
Nghe thấy ba chữ nhà máy dệt, Tằng Trạch Quang nhíu mày nói:
- Biết rồi.
Tằng Trạch Quang vừa nãy hiện lên một suy nghĩ trong đầu. Tên thanh niên này mặc dù là ứng phó nhưng trong một đêm nghĩ được ba điểm như vậy nói rõ ít nhất biết rõ tình hình an ninh trật tự, biết tình hình kinh tế của huyện Nam Sơn.
Thanh niên này là một nhân tài. Đây là suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu Tằng Trạch Quang. Y đang định nói chuyện thêm với Vương Quốc Hoa thì thư ký Tiểu Lưu tiến vào nhìn Vương Quốc Hoa trước, sau đó mới báo cáo công việc, nơi này có vấn đề gì không? Hai bộ máy Đảng ủy, chính quyền huyện Nam Sơn nhìn qua thì hài hòa nhưng trên thực tế Bí thư huyện ủy Lý Hùng Phi rất cứng rắn, công việc cụ thể bên chính quyền cũng nhúng tay vào, vấn đề phương hướng nắm chặt trong tay. Xa không nói vị phó chủ tịch thường trực huyện Chu Dũng mà thư ký Tiểu Lưu vừa nhắc cũng là người theo sát Lý Hùng Phi.
Thư ký Lưu ra ngoài chưa lâu, điện thoại bàn đã vang lên. Tằng Trạch Quang cầm máy ừ ừ hai tiếng, vẻ mặt cứng nhắc lại rồi nhìn lướt qua Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa không biết nội dung điện thoại nhưng hắn nhận ra ánh mắt của Tằng Trạch Quang có thay đổi. Tằng Trạch Quang trầm giọng nói:
- Tiểu Vương về trước đi.
Vương Quốc Hoa có chút buồn bực rời đi chưa lâu, thư ký Tiểu Lưu vào nghe Tằng Trạch Quang nói:
- Không sai chứ?
Tằng Trạch Quang quả thật khá coi trọng Vương Quốc Hoa nên không tin vào xác định kia.
Tiểu Lưu nói:
- Không sai, tôi vừa gọi sang bên phòng Nhân sự hỏi, y nhờ quan hệ của bí thư Lý mà tiến vào Huyện ủy, vừa đến đã là cán bộ cấp phó trưởng phòng. Văn phòng nghiên cứu chính sách là nơi nào ngài còn không rõ sao? Y ở đó có tác dụng gì cũng khó nói.
Văn phòng nghiên cứu chính sách trước có ba lão già, lão Chương là cán bộ cấp phó huyện, trước kia đã từng làm Phó chủ tịch huyện. Ngoài ra còn hai người khác là cấp trưởng phòng, ba vị này bị đẩy sang văn phòng nghiên cứu chính sách cũng là có nguyên nhân lịch sử. Tiểu Lưu vừa nói như vậy, Tằng Trạch Quang cũng hiểu ý đồ trong đó. Không chừng tên Vương Quốc Hoa là tai mắt của Lý Hùng Phi, nếu không sao có được chức phó trưởng phòng?
Thư ký bài trừ chuyện phiền phức cho lãnh đạo là điều mà Tiểu Lưu thấy nên làm. Gọi hỏi được tin về Vương Quốc Hoa, Tiểu Lưu thầm thấy vui mừng. Vừa thấy Vương Quốc Hoa lần đầu y đã cảm thấy tên này có thể uy hiếp đến mình.
Vương Quốc Hoa lần đầu tiếp xúc với Tằng Trạch Quang nhưng cảm thấy chưa phải thời cơ nên hắn không hề nuối tiếc. Hắn rất thản nhiên về văn phòng nghiên cứu chính sách tiếp tục cuộc sống nhàn hạ của mình.
Còn gần tiếng nữa mới hết giờ làm nhưng cả văn phòng nghiên cứu chính sách không còn ai khác ngoài Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa vẫn như thường lệ tìm tài liệu đọc.
Chuông điện thoại vang lên, Vương Quốc Hoa có chút buồn bực vì bị cắt ngang dòng đọc của mình.
- Tiểu Vương, có người tìm cậu.
Bác Tần ngoài cửa nói với giọng khá mập mờ, không đợi Vương Quốc Hoa nói chuyện ông ta đã dập máy. Điện thoại của phòng nghiên cứu chính sách được bỏ trong hộp, chìa khóa do lão Chương cầm, muốn gọi điện phải mượn lão Chương chìa khóa. Loại hộp gỗ này rất phổ biến trong Huyện ủy, chỉ cần không phải văn phòng của lãnh đạo thì điện thoại đều tồn tại bằng cách này.
Vương Quốc Hoa đã ở thời mà điện thoại di động chỉ có vài trăm tệ nên thấy chuyện này quá vô nghĩa. Hắn không biết ai gọi mình đồng thời cũng thầm nghĩ phải nghĩ cách kiếm tiền mua máy điện thoại.
Huyện Nam Sơn năm là thời đại máy nhắn tin hoành hành. Đủ tư cách trang bị điện thoại di động chỉ có bí thư, chủ tịch, các lãnh đạo cấp phó huyện khác chỉ có máy nhắn tin.
Bên hông đeo máy nhắn tin không thể nghi ngờ là chuyện rất bắt mắt và vinh dự ở cơ quan, nếu như lúc đông người máy nhắn tin vang lên thì càng làm chủ nhân được nở mày nở mặt.
Vội vàng chạy ra cửa, một chiếc BMW đang đứng ở dưới tán cây, cô gái đeo kính râm ngồi ở chỗ lái xe đang vẫy vẫy tay với hắn.