Edit: Hành Lá
Beta: Hành lá
“Ca cao nóng của anh ạ, chúc quý khách ngon miệng.”
Tại một cửa hàng trà sữa, một nữ nhân viên mặc tạp dề đỏ bưng cho Trịnh Phi Loan một ly mug ca cao. Trong ly mug hơi nóng lượn lờ, từng nhóm khói lan tỏa trong không trung, mang theo một vị ngọt, ấm áp.
Trịnh Phi Loan đẩy ly mug về phía trước: “Cẩn thận nóng.”
Tầm mắt của hắn dõi theo Hà Ngạn, hắn hi vọng cậu sẽ thích thú uống ly ca cao nóng như năm ấy. Nhưng Hà Ngạn chỉ yên tĩnh ngồi phía đối diện, không hề đụng đến ly ca cao nóng.
Biểu tình Trịnh Phi Loan trở nên lúng túng: “Em không thích nó sao?”
Hà Ngạn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Anh muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
“Anh muốn thảo…thảo luận.”
Ngạc nhiên thay, Trịnh Phi Loan lại như một người học nghề trong việc đàm phán, bối rối một lúc lâu mới mở miệng nói chuyện: “Anh muốn thảo luận những chuyện phát sinh trong quá khứ, những chuyện khi em rời khỏi Uyên Giang trong một năm này, thảo luận…phải thế nào em mới nguyện ý cùng anh về nhà.”
Thời điểm nói lời này, hắn rất muốn nắm chặt lấy tay của Hà Ngạn.
Thời còn nhỏ, mỗi khi Yến Ninh tìm hắn nói chuyện đều là nắm chặt lấy tay của hắn. Yến Ninh từng dạy hắn, những lời nói yêu thương chỉ dựa vào miệng thì sự chân thân thành không có trọn vẹn, hãy mượn độ ấm của lòng bàn tay, truyền tải nhiệt tình để phá tan khoảng cách ấy, truyền xúc cảm đến tâm lý của đối phương.
Hắn muốn Hà Ngạn hiểu rõ tâm tình của hắn.
Thế nhưng Hà Ngạn không dùng ly ca cao nóng nên hai tay vẫn để phía dưới bàn vì thế hắn không thể nắm lấy. Nắm không được nên tâm không vững, dù trong tâm có hàng vạn hàng ngàn ngôn ngữ cũng không dám giảng giải, sợ nếu nói không khéo hắn lại chạm đến vết thương đau khổ của Hà Ngạn, cậu sẽ lại càng khinh thường tình cảm của hắn.
Hắn trước đây đối xử với Hà Ngạn quá vô lương tâm, vô liêm sỉ, những tội lỗi ấy chồng chất thành một cọc. Bây giờ muốn tim gan, chân tình phô bày cho Hà Ngạn xem cũng không thể chữa lành được vết sẹo của cậu ấy.
“Hà Ngạn, anh và em có thể tâm sự trò chuyện không, anh sẽ lắng nghe em.” – Giọng Trịnh Phi Loan dần khàn đi – “Em oán hận anh cũng được, mắng chửi anh cũng được, anh rất muốn cùng em trò chuyện.”
Hà Ngạn nhìn hắn, khóe môi lại nhoẻn cười.
Phi Loan, anh làm sao vậy?
Điểm này thật không giống anh chút nào.
Từ đầu thu năm trước đến tháng mười hai năm nay, đã một năm rưỡi trôi qua, bọn họ lại một lần nữa ngồi đối diện với nhau, trên bàn vẫn là một ly ca cao nóng như xưa.
Thật lòng mà nói chỉ riêng về tướng mạo cùng khí chất thì Trịnh Phi Loan vẫn là hình mẫu lý tưởng nhất trong lòng Hà Ngạn.
Sơ mi mãi mãi phẳng phiu, cổ tay áo mãi mãi không dính một hạt bụi, chiều rộng của vai, tấm lưng thẳng tắp, đường nét khuôn mặt tuấn tú mà kiên cường, một đôi mày kiếm như đao bén, ánh mắt thâm thúy khiến người đời không đọc ra tâm tư.
Có lẽ do hội chứng tìm ngẫu phối dằn vặt nên giữa hai hàng lông mày vẫn ẩn ẩn nhíu toát vẻ phong trần, đầy tình sắc.
Còn thêm cả một chút… ánh mắt đong đầy tình cảm khó nói.
Tình cảm này từ đâu mà xuất hiện?
Nếu như năm ngoái, khi ánh mắt thế này nhìn cậu, Hà Ngạn nghĩ tâm sẽ động, hồn sẽ run. Nhưng bây giờ đã khác, tâm cậu không một gợn sóng, rất bình tĩnh suy tư phần “chân tình” này là thực hay là giả.
Trịnh Phi Loan vẫn là Trịnh Phi Loan, không phải xưa nay đều chưa từng thay đổi sao?
Vẻ ngoài vẫn xấu xí, vẫn không chứng minh được thực lực và lương thu nhập vẫn bèo bọt, chỉ khác duy nhất một điều là sức khỏe của cậu đã mất – Một năm rưỡi trước, Trịnh Phi Loan không thể yêu hắn thì ngày hôm nay lại không có lý do gì để hồi tâm chuyển ý, sao hắn có thể bỏ đi tiêu chuẩn chọn bạn đời đầy nghiêm khắc được?
Hà Ngạn không còn là thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cậu đã sống một cuộc sống màu hồng, luôn ôm lấy những giấc mơ ngây thơ hão huyền – tất cả đều là đã từng, bây giờ cậu đã được cảnh tỉnh.
Cậu đoán rằng đằng sau “tình yêu” của Trịnh Phi Loan có lẽ đang che giấu một sự thật, một sự thật của một kẻ thực dụng, lạnh lùng, đầy toan tính mưu kế, nếu như cậu dễ dàng tin tưởng, sẽ bị sự thật ấy nuốt chửng.
Thấy Hà Ngạn hồi lâu vẫn chưa nói câu nào, Trịnh Phi Loan nôn nóng, đứng ngồi không yên. Hắn đứng phắt dậy, bước qua phía Hà Ngạn, một tay chống xuống bàn, một tay đặt lên vai cậu, khom eo xuống: “Anh xin lỗi.”
Sau đó, hắn thổi hơi ấm vào bàn tay, vươn tới sau gáy của Hà Ngạn sờ soạng tới lui. Đầu ngón tay hơi run,khẽ chạm vào làn da, nhẹ nhàng tìm kiếm, hắn sợ ngón tay mình sẽ chạm đến điều mà hắn không hề muốn đối mặt.
Trong giây lát, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn hoàn hảo, vẫn hoàn hảo.
Sau gáy của cậu ấy vẫn bóng loáng, nhẵn nhụi, không hề có dấu răng nanh đánh dấu.
Trịnh Phi Loan phút chốc vẫn chưa tin vào điều này, vén lên phần tóc mềm mại sau gáy, khi mũi để sát tới, hắn hít sâu một hơi – nơi ấy vẫn không hề có mùi hương của tín tức tố xa lạ, nhạt nhẽo nhưng mà tinh khiết, rất an ổn tản trong không khí.
Trái tim treo đầu dây đột nhiên được thả xuống.
Hắn ôm chầm lấy Hà Ngạn, dùng sức nhấn người vào trong lồng ngực của mình, nhắm hai mắt lại, không ngừng hôn lên tuyến thể của cậu.
Vẫn là em ấy.
Đây là tiểu dạ oanh khi ấy, chịu bao nhiêu kinh phách, khổ cực, vẫn không nỡ rời đi tổ ấm, vẫn luôn gầy gò, mỏng manh ở cành cây ấy chờ hắn tìm đến.
Nhưng khi kết thúc cái ôm ấy, Trịnh Phi Loan nâng mặt Hà Ngạn lên, lại thấy một gương mặt lạnh băng.
Thế này…
Hắn cảm thấy thật đau đầu.
Omega của hắn không chịu cười, cũng không chịu nói, hắn nên làm thế nào để có thể dỗ dành được đây?
Trịnh Phi Loan cả đời này sẽ không dỗ dành bất kỳ ai ngoài cậu, những kỹ năng trong đàm phán không được phép dùng đến, giờ khắc này hắn chính là không trâu bắt chó đi cày, không thể để cái bản mặt nghiêm túc từ xưa được, học theo một vài tiếng nói ngon ngọt hài hước.
“Hà Ngạn, em cười một cái nha? Em có còn nhớ khi bên anh, em đã cười ấm áp thế nào đâu.” – Hắn nói – “Nửa đêm, em sợ anh cảm lạnh đã chạy đi hầm canh cho anh. Anh khi đó là đầu óc bị úng nước, canh hầm cũng không biết uống, em đã nắm tay anh chậm rãi chỉ anh dùng muỗng múc canh. Anh uống một ngụm, em liền cười rất ấm áp, em có còn nhớ không?”
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hà Ngạn, chuyền độ ấm của mình sang cho cậu: “Em xem anh đã nhớ hết mọi thứ rồi, chỉ cần em muốn, anh sẽ đều mang đến cho em. Chúng ta cùng nhau trở về nhà, ôm theo Linh Lan nữa, chuyển đến một nơi bình yên, và còn cùng gia đình anh dùng một bữa cơm đầy ấm cúng. Ba của anh rất thương nhớ Linh Lan, rất muốn ôm cháu gái một lần. Qua một vài ngày, anh sẽ sắp xếp một buổi lễ cưới chính thức tại khách sạn sinh đôi Cẩm Nguyên. Anh từng nhìn thấy sách vở trước đây của em, em có thể tiếp tục theo học đại học, muốn thế nào, anh cũng theo em.”
Hắn cúi đầu, hôn xuống đầu ngón tay của Hà Ngạn: “Em vui vẻ chứ? Có thể cười với anh một lần không?”
Giống như giật điện, Hà Ngạn giật thót tay lại, sợ hắn sẽ bắt lại tay mình giấu vào áo: “Tôi không quay trở về.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn sinh sống ở đây.”
Trịnh Phi Loan nhíu mày: “Ở đây có gì tốt?”
Hắn sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn sầm uất, đã quen với nhộn nhịp, vội vàng mà thị trấn nhỏ phía nam này lại quá an nhàn.
Pha trà, đốt hương, thêu dệt, đều là những ngành nghề kiếm sống thủ công… Nếu ở đây tầm mười ngày nửa tháng thì còn có thể xem như là một chuyện du lịch giải tỏa căng thẳng nhưng sinh sống nhiều năm ở đây chẳng khác nào uổng phí thời gian.
Hắn không thể lý giải được sự hấp dẫn của thị trấn Lạc Đàm này.
Đột nhiên, Trịnh Phi Loan biến sắc: “Là bởi vì Đới Tiêu sao?”
Em muốn ở cùng với anh ta sao?
Hà Ngạn định mở miệng phủ nhận, nhưng tâm trí xoay chuyển, đem lời nói phủ nhận nuốt ngược trở lại.
Trịnh Phi Loan cho rằng đây là ngầm thừa nhận, hắn cuống lên, ấn lên đôi vai gầy, thấp giọng quát: “Người em yêu là anh! Bốn năm trước khi em vẫn còn đang theo học đại học Uyên Giang, người em yêu đã là anh! Hà Ngạn, em đừng hồ đồ, em nên nhớ rõ, trong —— ”
Hắn đâm vào lồng ngực Hà Ngạn: “Trong tim em chỉ có anh thôi!”
Từng chữ đều là sự tức giận, ẩn chứa khí phách.
Hà Ngận cúi đầu bật cười, sau đó mới ngẩng đầu lên nhàn nhạt hỏi hắn: “Cả một đời cũng đâu phải chỉ yêu được có một người? Trước đây tôi yêu anh, hiện tại tôi yêu anh ấy…không thể được sao?”
“Em đang gạt anh.”
Trịnh Phi Loan áp sát Hà Ngạn, trừng trừng nhìn cậu, biển tình ý dâng lên từng đợt sóng không cam lòng: “Tên Đới Tiêu kia, còn chưa ký hiệu em.”
Không kịp phản ứng, hắn chỉ thấy mũi hơi đau, môi bị va chạm, có mềm mại, có hương trà thổi tới, ập đến trên mặt hắn.
Trịnh Phi Loan hoàn toàn ngẩn người, mãi lâu sau mới phản ứng được – Hà Ngạn vừa hôn hắn.
Sau một tấm rèm xanh biếc của tiệm trà sữa, không ai nhìn thấy bên trong góc là cảnh Hà Ngạn hôn hắn. Đột nhiên thân mật không hề sinh ra cảm xúc.
Đôi môi của Omega có chút lạnh nhưng vẫn rất mềm mại.
Trịnh Phi Loan bị hương hoa linh lan dụ dỗ, tâm không vững được, còn sinh ra nghi hoặc, không kịp hỏi tại sao đã say xẩm vào hương hoa ấy. Đổi khách thành chủ, hắn nhanh tay nhanh chân giữ lấy eo cùng cổ của Hà Ngạn. Ôm lấy cậu, đem đầu lưỡi tiến sâu, ngậm mút, phát ra âm thanh dính nị ám muội.
Tim đập rất nhanh, thình thịch thình thịch, như một bản trống tiết tấu nhanh.
Hắn vui sướng đến toàn thân không ngừng run rẩy.
Nghiêm túc suy nghĩ, Hà Ngạn và hắn là một cặp trời sinh, còn có hận thù nào có thể ngăn cách đây?
Ân oán vợ chồng xưa, không thể bỏ thông qua một hồi triền miên hôn môi sao?
Hôn đến thỏa mãn, Trịnh Phi Loan thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn về phía Hà Ngạn. Thế nhưng, khi hắn nhìn rõ trong mắt Hà Ngạn, một chậu nước đá liền đổ ập xuống đầu hắn, hắn cảm thấy lạnh thấu xương tủy.
Hà Ngạn không hề có động tình.
Đôi mắt ấy không hề có chút lửa tình, có bao nhiêu xinh đẹp cũng đều là một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Trịnh Phi Loan đọc hiểu được ánh mắt ấy là một sự tĩnh mịch tuyệt vọng cỡ nào – nó không giống một khúc gỗ ẩm ướt, hôm nay không thể dẫn lửa thì chờ hong khô ngày mai sẽ có cơ hội bắt lửa. Mà này giống như một đống tàn tro đã cháy lụi, không còn tính khả thi để bắt lửa lần nữa.
Hà Ngạn nắm chặt ngón tay của hắn, kéo tay hắn phủ lên cổ tay của chính mình.
Làn da lạnh lạnh, mạch đập rõ ràng, vừng vàng và đều đặn, đơn điệu đầy khô khan. Hoàn toàn không bị ái tình làm nao núng, rung động.
Chuyện gì đã xảy ra?
Một lần cuồng nhiệt hôn, cho dù là hai người xa lạ cũng có thể ——
“Chính anh là người đã dạy tôi biết: tín tức tố sẽ không nói dối, tim đập không thể nói khoác, vậy nên…” – Giọng Hà Ngạn chuyển nhẹ nhàng, rất không đúng lúc có sự nhu hòa – “Vậy nên, tôi đã không còn yêu anh nữa.”
“Hà Ngạn…”
Trịnh Phi Loan trong nháy mặt, mặt mũi trắng bệch.
Hắn giật đôi môi, muốn nói mà nói không được.
Đúng như thế.
Và mùa thu năm ngoái, ở bên trong tiệm cà phê, hắn đã dùng trái tim nhịp đập của mình để bác bỏ chân tình của Hà Ngạn.
Bây giờ cảnh tượng không hề thay đổi, mà vị trị lại bị đảo ngược. Bây giờ chính Hà Ngạn đem mọi thứ trong quá khứ trả lại cho hắn, hắn thật sự đã cảm nhận được tư vị mà Hà Ngạn nếm trải vào ngày hôm ấy.
Hết chương