Cô Ưng nhếch mày, trong thanh âm mang theo cố chấp.
Hướng Quân chợt đứng dậy, đôi mắt quét về phía ánh trăng cách đó không xa, nhàn nhạt cười một tiếng:
“Bọn họ cũng không phải là người đáng chết nhất, Cô Ưng, ngươi không cảm thấy, người đứng sau màn này càng đáng chết hơn sao?”
Người đứng phía sau, hắn đã để cho bọn họ đi xử lý. Hôm nay tìm bọn họ, đoán chừng trừ Cô Ưng ra còn có Hoàng thượng Đại Nguyệt cũng tốn tiền để tìm đi?
Chuyện của bọn chúng bại lộ, Hoàng thượng cũng ra tay tìm người rồi, chỉ có đứa ngốc mới có thể ngồi chờ chết!
Một vạn lượng, cũng không phải là con số nhỏ, có thể ra giá tiền như vậy, tất nhiên cũng sẽ không phải là người bình thường.
“Ngươi nói không sai, nhưng bọn hắn trực tiếp thương tổn nàng, cũng đáng chết!”
Nàng ở đây chính là Lộ Nhi, nhưng Hướng Quân bên này, hắn biết là Lộ Châu.
“Cô Ưng, ngươi biết nàng?”
Hướng Quân nhếch mày, hắn nên sớm nghĩ đến, sát thủ giỏi nhất là Cô Ưng, người bọn họ chọn đầu tiên cũng nên là Cô Ưng!
“Đã từng có người đi tìm ta, nhưng ngày thứ hai sau khi nàng gặp chuyện không may, người nọ đã chết. . . . . .”
Cô Ưng lạnh lùng cười một tiếng, sau đó hắn cũng điều tra, nhưng người nọ hình như rất có kinh nghiệm, đầu mối gì cũng không lưu lại.
“A? Nữ nhân có thể khiến cho Cô Ưng quan tâm, đúng là không đơn giản a. . . . . .”
Hướng Quân khiêu mi, trong mắt có thêm một tia hứng thú, thanh âm cũng càng thêm dao động.
“Hướng Quân, ngươi có vẻ như cũng rất lo lắng cho nàng?”
“Đó là dĩ nhiên, ta và nàng có duyên. . . . . . Duyên phận sao? Luôn là rất kỳ diệu . . . . . .”
Có một khắc như vậy, thậm chí hắn muốn nói cho Cô Ưng biết, Lộ Nhi chính là Lộ Châu của hắn.
Nhưng trò chơi chính là trò chơi, nhìn Cô Ưng lo lắng cho nàng, nếu như Cô Ưng biết, nhất định sẽ đi đến đó vạch trần.
Trò chơi là do hắn dẫn dắt, ai cũng không thể phá bỏ, đây chính là quy tắc của Hướng Quân hắn.