Nhưng trái lại công chúa thật sự rất biết tiến lùi, nàng ta không có yêu cầu quá đáng, trong thanh âm mang theo chút mất mát:
“Vậy Văn Văn trước hết cáo từ, ngày khác tới thăm cô!”
Nàng sống rất tốt, không có bệnh không có họa, mới không cần nàng ta thường thường tới đây chứ?
Nếu như nàng ta không tìm đến mình, nàng nhất định sẽ cám ơn trời đất.
Có điều những lời này nàng cũng không nói ra, trên mặt muốn ra vẻ bộ dạng rất thích ý, giả dối như vậy đến Lộ Nhi cũng cảm thấy mình buồn nôn!
“Phu nhân, người cười gì vậy. . . . . .”
Đưa công chúa ra cửa, nàng ta nói ngày khác sẽ đến, trong lòng Tiểu Tuệ bất an, muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại dường như không thích hợp, gương mặt đau khổ đi vào, vừa hay nhìn thấy Lộ Nhi đang cười khúc khích.
“Thật ra thì cũng không có việc gì, chẳng qua là chợt nghĩ đến con muỗi, cảm giác công chúa có vẻ giống như muỗi. . . . . .”
Con muỗi, Văn Văn, âm đọc cũng có chút giống nhau, đối với Lộ Nhi mà nói công chúa đuổi không đi, cũng không có cách nào đuổi đi, giống như con muỗi vậy.
**con muỗi 蚊子 – wén zi
Văn Văn文文 – wén wén
Dù cẩn thận chu toàn nhưng con muỗi chính là con muỗi, không biết lúc nào sẽ đốt bạn, để cho bạn ngứa đến khó chịu.
“Phu nhân, hình như người nói cũng đúng. . . . .”
Tiểu Tuệ nghiêng đầu, suy tư một lát, cảm giác Lộ Nhi miêu tả rất chính xác, nàng cũng không nhịn được cười một tiếng.
“Tiểu Tuệ, không nói nàng ta nữa, nói mất hứng. Đúng rồi, Đan nhi thế nào rồi, rời đi ư?”
Tiểu Tuệ liền vội vàng gật đầu, là phu nhân tốt bụng thả Đan nhi, mặc dù không thể tiếp tục lưu lại trong phủ nhưng tóm lại cũng có một con đường sống.
“Vậy thì tốt! Chỉ tiếc nha đầu kia mạnh miệng, từ đầu đến cuối không khai ra người sau lưng. Coi như xong, ta cũng không muốn so đo. . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, từ đầu Hương Linh vẫn luôn nói mình vô tội, mà đại phu cũng xác nhận nàng ta thật sự trúng độc.