Ngẩng đầu lên, công chúa bất đắc dĩ nhìn trời, cho dù là làm công chúa quyền quý vẫn sẽ có bất đắc dĩ của riêng mình.
“Đó không phải là rất tốt sao? Cô gái trưởng thành, phải lập gia đình . . . . . .”
Trong lòng, có một tia khổ sở, một cô gái chưa thành thân, ngay cả hôn ước cũng không có, cứ ở trong nhà một nam tử như vậy, ý tứ này không cần nói cũng biết a.
“Lộ Nhi, cô không lo lắng sao? Thật ra thì Hoàng thái hậu nương nương, ca của ta, cũng đều vừa ý Hiên Vương . . . . . .”
Vừa ý Hiên Vương?
Từ đầu nàng đã biết, thật là nghe công chúa tự mình nói, tại sao trong lòng của nàng lại đau như vậy? Rất đau rất đau?
Làm sao có thể không lo lắng, làm sao có thể không thèm để ý chứ?
Mặc dù, Hiên Vương đã nói hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện, nhưng hắn là một Vương gia, là trợ thủ đắc lực nhất của Hoàng thượng.
Khi ý kiến của hắn cùng với ý kiến của Hoàng thượng, Hoàng thái hậu mâu thuẫn, thậm chí là mâu thuẫn với ý kiến của cả quốc gia, hắn thật sự có thể cố chấp kiên trì lấy mình sao?
Đáp án rõ ràng, không thể nào, cũng không thể lấy!
“Lộ Nhi, cô sẽ để ý sao?”
Một câu nói, thức tỉnh suy nghĩ đang bay bổng của Lộ Nhi, cũng gọi tâm trí đang lo lắng của nàng trở về, nàng thở dài, thấp giọng nói:
“Sẽ, ta sẽ lo lắng, sẽ để ý, nhưng có ích gì?”
Khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, rất khổ rất khổ, Lộ Nhi không muốn thất thố ở trước mặt công chúa, trên mặt là nụ cười, mặc dù gượng ép nhưng vẫn bày ra như vậy.
Khi một người biết mình chỉ còn mấy ngày hạnh phúc, có người có thể sẽ ăn năn hối hận, nhưng có người lại càng thêm quý trọng.
Mà Lộ Nhi, thật không khéo lại là người thuộc về vế sau. . . . . .