Lộ Nhi không vui chu miệng lên, thanh âm cực kỳ không vui mừng:
“Không đi, nơi nào ta cũng không đi. . . . . .”
Ngồi ở trên bàn trang điểm không hề nhúc nhích, nàng mới không thèm đi đấy?
“Lộ Nhi, đi, chúng ta trước đi làm chính sự. . . . . .”
Còn chính sự gì chứ? Lúc nào thì chuyện đưa nàng đi thành chính sự rồi? Lộ Nhi quay đầu, buồn bã nhìn Hiên Vương. Trên gương mặt hưng phấn của Hiên Vương thoáng qua một tia hồ nghi:
“Lộ Nhi, rốt cuộc làm sao vậy? Người nào chọc nàng tức giận. . . . . .”
Lộ Nhi không lên tiếng, rất nhiều chuyện cản bản không cần phải nói ra, chuyện đã đến nước này, hắn còn có thể biểu hiện vô tội như vậy sao?
“Vương gia, người muốn đưa phu nhân đi?”
Tiểu Tuệ đã sớm đứng ở cửa, thấy gương mặt gần như tức giận của Lộ Nhi, bất an hỏi.
“Tiểu Tuệ, ngươi nói cái gì? Đưa Lộ Nhi đi? Tại sao phải để Lộ Nhi chuyển đi?”
Hiên Vương không hiểu nhăn mày, chính hắn cũng không biết gì, sao hai người nghĩ như vậy?
“Vương gia, không phải nói thái tử Đại Hướng quốc sắp đến sao? Ngài cùng công chúa sắp thành thân, vậy phu nhân. . . . . .”
Công chúa? Là nàng ta tới đây nói sao? Nữ nhân này, thật đúng là tự mình đa tình !
“Lộ Nhi, nàng tin lời nàng ta hay là tin ta?”
Lộ Nhi lắc đầu một cái, sau đó lại gật đầu một cái, thở dài nói:
“Hiên, ta tin tưởng chàng, nhưng ta cũng rất lo lắng, chàng không thể đối kháng với Hoàng thượng và Hoàng thái hậu. . . . . .”
Con người, nhiều khi, luôn có bất đắc dĩ riêng, nàng tin tưởng Hiên Vương cũng như vậy. Có lẽ hắn thật sự thích mình, nhưng hắn là một Vương gia, trách nhiệm trên người, chính là trách nhiệm của một Vương gia.
“Ta nói rồi, tin tưởng ta, ta sẽ chuẩn bị xong hết thảy. . . . . .”
Tay Hiên Vương khẽ dùng lực kéo theo Lộ Nhi, cười nói:
“Đi, chúng ta đi ra ngoài một chút!”
Tới chỗ nào?