Nghe hai người nói chuyện, cũng là rất quen thuộc. Lộ Nhi nghiêng đầu, quan sát gò má Hiên Vương được ánh nắng chiếu vào, có nét cương nghị, giống như tác phẩm người điêu khắc đắc ý nhất, hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Mà hắn, cũng là cha đứa nhỏ trong bụng nàng. Nghĩ đến đứa nhỏ, trên mặt Lộ Nhi có một tia hạnh phúc, nó có giống với Hiên Vương hay không?
Tuyệt mỹ giống như vậy, động lòng người giống như vậy?
“Lộ Nhi, vi phu mê người như vậy? Để cho nàng nhìn đến nỗi không chịu nháy mắt rồi?”
Hiên Vương quay đầu, hướng về phía Lộ Nhi nhẹ nhàng cười một tiếng, mặt nàng đỏ lên. Mới vừa rồi nàng lại hoa mắt ngây dại, hơn nữa lại bị người đẹp trai bắt gặp, trên mặt lại càng thêm lúng túng.
“Cái đó. . . . . . Ừm. . . . . .”
Ngập ngừng nửa ngày, lại nói không ra một câu đầy đủ, đỏ mặt lại rất lúng túng.
“Vương gia, bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy, ta sẽ không khoan dung đâu. . . . . .”
Giọng nói ấm áp giống như dòng nước suối chảy bên tai, làm người nghe cảm thấy cực kỳ thoải mái!
Lộ Nhi quay đầu lại, chỉ thấy trên hành lang cách đó không xa, một phụ nhân nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, đứng cười tủm tỉm, hai mắt trìu mến nhìn mình.
“Từ phu nhân, nàng là nương tử của ta, tại sao ta lại bắt nạt nàng chứ?”
Bàn tay nắm lấy đầu vai gầy gò của Lộ Nhi, Hiên Vương anh tuấn cười một tiếng, làm mấy nha đầu bên cạnh Từ phu nhân trợn mắt há mồm, cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc làm thế nào cũng không đóng được.
“Nương tử của ngài? Tại sao ta lại không có nghe nói Hiên Vương đã đón dâu?”
Phụ nhân đi tới, hai mắt sáng quắc nhìn Lộ Nhi, dịu dàng hỏi:
“Cô chính là Lộ Nhi? Ta đã nghe lão gia nói. Nhưng người thật a, so với những gì ông ấy nói, đáng yêu hơn nhiều. . . . . .”
Lộ Nhi vùng vẫy một hồi mới tránh thoát khỏi ma trảo của Hiên Vương, vội vàng cười nói với Từ phu nhân:
“Xin chào Từ phu nhân! Cháu cũng đã nghe Vương gia nhắc đến phu nhân, phu nhân thật xinh đẹp a!”