Hiên Vương cau mày, kết quả cùng với dự đoán của hắn cách xa quá nhiều, cho nên khiến hắn cũng cảm thấy hoang mang.
“Vậy Thập Lục Sát đâu? Đệ nói xem có muốn tiếp tục. . . . . .”
Hoàng thượng cũng nhăn mày, không ngờ một Vương phủ nho nhỏ sẽ xuất hiện chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn cũng cảm thấy kinh hãi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thị thiếp của Hiên Vương rất nhiều đều là không thể không nhận, giống như nữ nhân trong cung của hắn.
Bất đắc dĩ a bất đắc dĩ, nhiều khi, hắn cũng rất là bất đắc dĩ.
“Bọn họ nếu nói sẽ không động thủ, chúng ta cũng không cần đề phòng, trước cứ thả lỏng. Hoàng huynh, đệ về phủ một chuyến, Lý Ngọc kia, mặc dù khả năng không lớn, nhưng vẫn nên thẩm vấn một phen. . . . . .”
Chuyện này chưa truyền ra, nếu để cho kẻ thật sự là người đứng sau biết, đoán chừng Lý Ngọc cũng sẽ có nguy hiểm.
————
Trong Vương phủ, một con bồ câu đưa tin nhanh nhẹn đáp xuống, đầu ngón tay của nữ tử duỗi một cái, lấy tờ giấy treo ở chân bồ câu, xoay người đi vào trong phòng.
“Phu nhân, phu nhân. . . . . .”
Một tiếng thét kinh hãi, một nữ nhân lảo đảo chạy vào, nữ tử nhướng mày, vẫy nha đầu bên cạnh lui xuống, khẽ cười nói:
“Làm sao ngươi đã tới? Không phải ta đã nói. . . . . .”
“Phu nhân, nàng đã chết. . . . . . Nương ta đã chết. . . . . .”
Nàng cũng mới vừa nhận được tin tức, không phải phu nhân đã nói rằng không có việc gì sao? Nhưng làm sao nương nàng lại chết.
“Người nào? Người nào chết?”
Nữ tử không hiểu nhìn vẻ mặt thống khổ của nàng ta, mê man hỏi.
“Nương, nương ta đã chết. . . . . . Nàng chết rất thảm, toàn thân đều bị cắt thịt, toàn thân lộ xương a. . . . . .”
Cái gì?
Thịt cũng bị cắt hết sao?
Thân thể nữ tử run lên, đột nhiên cảm giác được từng đợt gió lạnh xung quanh, sống lưng rét run, thủ đoạn như vậy thật sự làm người ta căm phẫn.
“Chuyện này, ta cũng không nghĩ tới bọn họ sẽ. . . . . .”