Mồ hôi, chuyện này làm sao sẽ cùng lương tâm ở chung một chỗ? Nàng cũng chưa trực tiếp cự tuyệt a?
Nhưng nàng cũng không thể đồng ý!
Lộ Nhi cảm giác, nếu như mình thật sự đồng ý, kéo dài hôn sự lần này, vậy nàng cùng Hiên Vương về sau vĩnh viễn không thể nào ở cùng một chỗ. . . . . . . . .
“Điệp di, Lộ Nhi, tại sao hai người lại ở chỗ này. . . . . .”
Một thanh âm cứu vãn Lộ Nhi đang khó xử, nhưng khi quay đầu lại, sắc mặt Lộ Nhi đen hơn ——
Mới nói tốt nhất đừng để cho Hoàng thượng, Hoàng thái hậu biết? Nhưng người đứng ở phía sau lại là đương kim hoàng thượng!
“Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng?”
Không chỉ là Lộ Nhi, Điệp phu nhân cũng kinh hãi, nàng vội vàng lau nước mắt trên mặt, mất tự nhiên cười nói:
“Hoàng thượng, làm sao người lại ra đây?”
Hoàng thượng thản nhiên cười một tiếng, trên mặt cũng không có vẻ mặt gì khác, ánh mắt của hắn nhìn về phía Lộ Nhi, trong mắt mang theo một tia ranh mãnh:
“Là Hiên đang tìm Lộ Nhi, cho nên ta cũng giúp một tay tìm kiếm. Không nghĩ tới, Lộ Nhi đang phụng bồi Điệp di!”
Lộ Nhi nhăn đôi mi thanh tú, gấp gáp hỏi:
“Hiên Vương đang tìm ta sao ? A, ta nói chờ chàng ở bên ngoài. . . . . .”
Hoàng thượng ha ha cười, trong mắt cũng không có bao nhiêu ý trách tội:
“Đi, vậy chúng ta cùng đi thôi!”
Điệp phu nhân liền vội vàng lắc đầu:
“Không được, ta không qua đó. Hoàng thượng, người cùng Lộ Nhi đi trước đi. Ta còn có chút chuyện, trước xử lý một chút!”
Khi chia tay, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lộ Nhi, ánh mắt kia lại khiến cho Lộ Nhi có chút kinh hãi.
Theo đường cũ đi về, trên đường cũng không thấy nhiều người, Lộ Nhi quay đầu, thấy gương mặt tuấn tú giống Hiên Vương, cảm kích cười nói:
“Hoàng thượng, vừa rồi cám ơn ngài, cám ơn ngài giải vây giúp ta. . . . . .”