Hướng Quân nhếch mày, là nên đi qua nói một tiếng, trở lại liền bận rộn bốn năm ngày, công sự cần xử lý ngập đầu, hắn cũng chưa tới thỉnh an mẫu hậu?
Trong cung điện hoa lệ, hoa mai lượn lờ, Hướng Quân một thân bạch y giống như ánh mặt trời chiếu vào.
Thấy Hướng Quân, trên gương mặt Hoàng hậu thoáng qua một tia lo lắng:
“Nghe nói, nàng cùng nam tử khác, ở chung một phòng?”
Ở chung một phòng, chính là bất trinh, đây đối với nữ nhân mà nói, là một tội trí mạng.
Gương mặt Hướng Quân lạn lẽo, con mắt sắc bén nhìn Hoàng hậu, sau một lúc lâu, lạnh nhạt nói:
“Phải không?”
Dường như không biết, lại giống như là cái gì cũng biết. Hướng Quân thản nhiên hỏi, trên gương mặt tuyệt mỹ có xa lánh lãnh đạm.
“Quân nhi, nữ nhân như vậy con cũng muốn? Con. . . . . .”
Hy sinh hạnh phúc nữ nhi, nàng làm như vậy là vì hài tử sau này. Nhưng Lộ Châu làm ra chuyện như vậy, đến bây giờ, đứa bé đó có phải của Hướng Quân hay không, nàng có chút hoài nghi.
Làm như vậy, đáng giá không?
Thời điểm nghe bọn họ hồi báo, nàng không chỉ một lần nghĩ tới.
“Mẫu hậu, chuyện này, con có cân nhắc!”
Hướng Quân không nhiều lời, nhưng màu đỏ nhàn nhạt trong mắt kia, đã cho thấy hắn không vui, Hoàng hậu mặc dù là mẫu nghi thiên hạ, nhưng đối với Hướng Quân, cũng là cực kỳ cố kỵ, nàng lập tức ngậm miệng, dù bất mãn nhiều hơn nữa cũng bị nàng nuốt vào trong bụng.
“Quân nhi, ta cũng là. . . . . .”
“Mẫu hậu, con hiểu. Yên tâm, con sẽ an bài . . . . . .”
Sẽ không buông tay, nhưng cũng sẽ không bỏ mặc, đây chính là nguyên tắc của Hướng Quân hắn.
————
Gió đêm lạnh như băng, làm thế nào cũng thổi không tan tức giận khắp người, ngày đêm thần tốc, lúc đến biên quan, đã là bảy ngày sau.
Ở biên quan, hiện giờ thật sự không thể lạc quan, binh lính thấy Hiên Vương tới đây, tinh thần nhất thời phấn chấn.