“Nên nói, ta đều đã nói qua, nhưng ngài cũng không tin tưởng. Thái tử, ngài nói xem ta có cần phải nói nữa không?”
“Thái tử”, hai chữ cắn vô cùng nặng, Hướng Quân không vui nhăn mày, theo thói quen nàng gọi hắn là “Hướng Quân”, giờ lại gọi “Thái tử” , hắn cảm thấy có chút không thích ứng!
Dù sao, hai chữ “Hướng Quân”, người dám gọi cũng không nhiều lắm. Nữ nhân dám gọi, hình như cũng chỉ có một mình nàng!
Ngay cả mẫu hậu hắn, cũng chỉ thân mật gọi hắn là Quân nhi!
Đó là một cách gọi, một cách gọi rất thân thiết, nhưng Hướng Quân lại không cảm giác được một chút thân tình!
Nàng là mẫu thân của hắn, nhưng nàng cũng là một hoàng hậu, về sau là Hoàng thái hậu!
Mà nữ nhân, nữ nhân khiến cho hắn cảm thấy có chút xa lạ, lần đầu tiên khi gọi hắn là “Hướng Quân”, hắn không có cảm giác không vui, ngược lại cảm thấy, rất là thân thiết!
Hắn không buồn bực, cũng không nổi giận, là chấp nhận xưng hô như vậy!
Mà hôm nay, nàng chợt đổi cách gọi, mà hắn, vẫn là đột nhiên cảm giác được rất không quen.
“Thật không? Lộ Châu, rốt cuộc biết nên thu móng nhọn của mình rồi?”
Nhếch mày, trên gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười mị hoặc lòng người, để ột phòng màu vàng cũng như mất sắc.
Cũng làm cho người ta không nhịn được mê say tiếng cười của hắn——
Nhưng người này, không bao gồm Lộ Nhi!
Nàng thích người đẹp trai, rất thích rất thích, cũng thường là vì nụ cuời lúm đồng tiền của người đẹp trai tuyệt mỹ mà thất thần.
Điểm này, nàng thừa nhận.
Khi nàng nhìn thấy Hướng Quân, nghĩ rằng đó là thần tiên, điểm này nàng cũng thừa nhận!
Nhưng đó chỉ là lần đầu tiên, về sau` gặp lại hắn, nàng làm thế nào cũng không cảm giác được nhịp tim đập, loại mê hoặc kia!
Có lẽ là bởi vì trong lòng chán ghét hắn?
Thấy đôi mắt cực kỳ trong suốt của Lộ Nhi, mắt lạnh của Hướng Quân thoáng qua một tia kinh ngạc.