“Nương nương, điện hạ cũng là lo lắng cho người nên mới. . . . . .”
Đi tới bên người Lộ Nhi, Tiểu Mê nhẹ nhàng xoa chân Lộ Nhi, gần đây đi bộ càng nhiều thì chân có chút sưng tấy, Lộ Nhi biết điều này cũng rất bình thường, không có gì đáng ngại.
“Tiểu Mê, ta biết!”
Thái tử nghĩ như thế nào, nàng hiểu rõ, không phải là hắn muốn đứa bé này sao? Hắn muốn hài tử, nàng vẫn luôn hiểu!
“Nương nương, thật ra thì thái tử gần đây quá bận rộn, bằng không cũng sẽ không để ý đến nương nương như vậy. . . . . .”
Lực đạo tay Tiểu Mê rất tốt, Lộ Nhi thoải mái nhắm mắt lại, một nha đầu hiểu chuyện như vậy, nếu như một lòng vì chính mình, thật là tốt biết bao!
“Tiểu Mê, trước kia cô đã hầu hạ ta ư?”
Lần này “ta”, là chỉ Lộ Châu, Lộ Nhi nhẹ hỏi.
“Đúng vậy, nô tỳ hầu hạ nương nương hơn một năm, lần đó nếu như không phải là bởi vì trong nhà nô tỳ có chuyện, nương nương như thế nào lại. . . . . .”
Tiểu Mê vốn muốn nói, nhưng bỗng nhiên không biết lại nghĩ tới cái gì, nàng đột nhiên ngậm miệng, trên mặt lộ ra một tia khẩn trương:
“Nương nương thật xin lỗi, là nô tỳ lắm mồm, là nô tỳ lắm mồm. . . . . .”
Liên tiếp nói mấy thật xin lỗi, Lộ Nhi vốn định muốn hỏi chuyện gì xảy ra, nhưng. . . . . .
Nhưng nhìn nàng ta bây giờ khó xử, không thể làm gì khác hơn là nuốt nghi ngờ xuống, bên trong phòng lại khôi phục yên lặng!
Ban đêm, trăng tròn nhô lên cao, hẳn là cực kỳ sáng ngời!
Đêm đen nhánh, ánh sao lóe lên, giống như từng viên kim cương ở bầu trời đêm, tia sáng lấp lánh chói mắt!
Trăng tròn, có chấm nhỏ làm bạn, cũng không cô độc!
Cô độc, nhưng thật ra là nàng, chỉ có một mình nàng!
Bọn họ nói đúng trăng càng thêm tương tư, mà Lộ Nhi cũng đang nghĩ tới mẹ của mình!
Thật ra thì, con người khi còn sống có thể sẽ gặp rất nhiều rất nhiều người, có người thân, bạn bè, người yêu. . . . . .