Nhưng nhiều người như vậy, lại có mấy người sẽ thật sự quan tâm đến mình, toàn tâm toàn ý vì mình chứ?
Lộ Nhi thở dài, giống như cũng chỉ có mẹ thôi. Bất kể mình làm cái gì, là đúng hay sai, ở trong mắt của bà, mình đều là đứa con bé bỏng của bà!
Mẹ toàn tâm toàn ý vì mình, vô luận ở dưới tình huống nào, người đầu tiên suy nghĩ đến, luôn là mình!
Mẹ, mẹ có khỏe không?
Lộ Nhi lại cứ ra đi như vậy, chỉ còn lại mẹ, một người cô đơn!
Than một tiếng, chợt thấy ngoài cửa sổ có bóng người, Lộ Nhi giật mình, bọn họ vẫn chưa ngủ sao?
Cũng thật là làm khó Hướng Quân rồi, vì một nữ nhân mang thai như nàng, vậy mà phiền toái nhiều người coi chừng như vậy, làm sao hắn lại không suy nghĩ một chút, thân thể của nàng vụng về kém cỏi như vậy, có thể chạy đi chỗ nào chứ ?
Thôi, nàng đi về nghỉ trước, cũng để cho bọn họ sớm nghỉ ngơi một chút !
Chẳng qua là, Hướng Quân sẽ là người nhàm chán như vậy sao?
Hắn biết nàng không có võ công, ở chỗ này cũng không có mấy người quen biết, nhưng tại sao hắn phải phí nhiều tâm sức đề phòng nàng như vậy chứ?
Chẳng lẽ, hắn cũng biết quan hệ giữa nàng và Cô Ưng ?
Nhưng không thể nào, giữa nàng cùng Cô Ưng, cũng chỉ gặp mặt vài lần, Hướng Quân luôn ở chỗ này, sẽ không biết mới đúng nha!
Mà Hiên Vương xuất chinh, Khánh Vương nằm ở trên giường còn chưa thể đứng lên, hai người bọn họ không thể đến tìm nàng!
Chuyện này, nàng biết Hướng Quân cũng biết, hắn sẽ không đề phòng hai người bọn họ!
Không nghĩ ra, nàng vốn không phải là một người thích suy nghĩ lung tung, đối với Hướng Quân lại càng không hiểu rõ, cũng càng không hiểu ý tứ của hắn.
Có thể có chút chuyện nàng biết, Tiểu Mê là người của Hướng Quân, nàng ta là cơ sở ngầm nằm vùng lộ liễu của Hướng Quân!
Xoay người, Lộ Nhi muốn trở về giường nghỉ ngơi, thân thể lại đột nhiên đụng vào một lồng ngực lạnh lẽo. . . . . .