Nhưng nói như thế nào đây? Hắn không có dã tâm gì, tối thiểu ta cảm giác hắn không có nhiều dã tâm. Nhưng hắn hiện tại cần một hài tử, hắn là thái tử, cầm giữ hơn nửa thế lực triều chính, nhưng. . . . . .
Nhưng hắn không thể ngồi vào vị trí đó, không có nhi tử, sẽ không khả năng. Có lẽ, chính là vì con của chúng ta đi!”
Đây là một nguyên nhân, nhưng lại không phải là duy nhất. Hướng Quân đối với Lộ Nhi, có lẽ cũng là bất đồng, hắn cảm giác được.
“Thật không? Thật sự là như vậy phải không? Hiên, phủ thái tử đề phòng. . . . . . cũng rất nghiêm đi, chúng ta có thể trốn ra ngoài sao?”
Nàng tin tưởng hắn, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được có chút lo lắng, dù sao Hướng Quân ư, nàng biết tuyệt đối không phải là một người đơn giản.
“Lộ Nhi, còn nhớ rõ ta đã nói gì với nàng không? Nếu như bọn họ không đồng ý hôn sự của chúng ta, chúng ta liền bỏ trốn đi! Lộ Nhi, cùng ta bỏ trốn? Được không?”
Bỏ trốn?
Trên mặt Lộ Nhi lộ ra nụ cười thản nhiên, bỏ trốn ư, rất tốt!
Gật đầu một cái, dùng sức gật đầu một cái, Lộ Nhi vui vẻ nhào đến trong ngực Hiên Vương:
“Tốt, ta nguyện ý bỏ trốn cùng chàng. Hiên, nhưng chàng phải bảo vệ thật tốt cho hai người chúng ta . . . . . .”
Trời đã không còn sớm. Hiên Vương tự tin gật đầu, buông Lộ Nhi ra, thân ảnh cao lớn đi tới phía trước cửa sổ, hai mắt lấp lánh nhìn bên ngoài.
Ánh trăng sáng tỏ, theo cửa sổ chiếu vào, hất tới trên người của hắn, giống như pho tượng cổ Hy Lạp hoàn mỹ nhất, nhìn đến sẽ khiến người mê say. . . . . .
Hiên, nam nhân của nàng, nàng cho rằng phải thật lâu hắn mới có thể nghĩ thông suốt, nhưng ai có thể nghĩ đến, nhanh như vậy hắn đã tới đây.
Trong lòng rất cảm động, Hiên Vương không nói gì, Lộ Nhi cũng đứng dậy, tìm ra vài bộ áo đen ——
Ban đêm trời lạnh, nàng phải mặc nhiều áo một chút, không thể để mình chết lạnh!