Hẳn là ảo giác đi!
Làm sao có thể trùng hợp như thế chứ? Bọn họ đang chạy trối chết a, tiểu bảo bảo, con không nên tham gia náo nhiệt vào lúc này!
Gió, vù vù thổi mạnh bên tai, Lộ Nhi ôm Hiên Vương thật chặt, thân thể cũng hơi run rẩy.
“Lộ Nhi, Lộ Nhi. . . . . .”
Người phía sau đuổi theo vô cùng sít sao, thậm chí quay đầu lại có thể thấy những bó đuốc mờ ảo, ngựa của hắn mặc dù là ngựa tốt, nhưng. . . . . .
Nhưng chở hai người, nói thế nào tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, cùng với đám người phía sau, tất nhiên không thể so sánh !
Mà Hướng Quân, chắc cũng rất lo lắng cho Lộ Nhi, bọn chúng chỉ đuổi theo, không phóng ám khí hay làm cái gì khác.
Như vậy tính mạng hai người không đáng ngại, nhưng nếu sau đó bị bắt cũng không dễ bàn.
“Lộ Nhi, chúng ta xuống ngựa đi!”
Nơi này, đã đến trong núi, muốn dụ bọn họ, cũng chỉ có thể dựa vào con ngựa này . . . . . .
“Được. . . . . .”
Lộ Nhi cắn răng, bụng lại đau mấy lần, nàng hiểu đó không phải là ảo giác, con của bọn họ, thật sự sắp ra đời . . . . . .
Ngựa tốt có linh tính, Hiên Vương vỗ vỗ đầu ngựa, ôm Lộ Nhi nhảy lên, mà con ngựa kia lại chạy thẳng về phía trước. . . . . .
Hiên Vương lùi lại mấy bước, hai người trốn trên cây cách đó không xa, sau một lúc lâu, quả nhiên thấy đội ngũ mười mấy người, trùng trùng điệp điệp đuổi theo. . . . . .
Thật là nhiều người!
Lộ Nhi thầm than một tiếng, khi nàng ở Tuyết Lê Viện cũng không thấy mấy người a, không nghĩ tới sẽ có nhiều người dự bị như vậy.
“Lộ Nhi, phải đợi một lát, nhưng hiện giờ là buổi tối, chúng ta có thể sẽ phải qua đêm trong rừng. . . . . .”
Hiên Vương thở dài, giọng nói cực thấp, Lộ Nhi sắp sinh, còn phải ở bên ngoài bôn ba, thật là làm khó nàng. . . . . .