Thanh âm Đại Ngưu rất là vội vàng, Ngưu tẩu cũng bắt đầu bất an, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không nghĩ ra được gì!
“Ta nghĩ không liên quan đến bọn nó. . . . . . Đại Ngưu, dù sao hiện tại bọn nó chưa tấn cống chúng ta, chúng ta không nên đuổi bọn nó đi, Lộ Nhi vừa mới sinh hài tử, không thể làm loạn . . . . . .”
Nữ nhân sau khi sinh là lúc thân thể yếu nhất, Ngưu tẩu bất an níu y phục Đại Ngưu, cầu khẩn nói.
“Ta? Ta lúc nào thì nói rằng muốn đuổi bọn chúng đi? Ta chỉ là lo lắng cho chúng ta! Bọn chúng không tấn công, nhưng giả sử nếu tiếp tục như vậy, chúng ta có thể chống đỡ được mấy ngày? Chúng ta sẽ đói chết, sẽ bị đói chết, nàng có biết hay không? Cũng không phải là Lộ Nhi cần tẩm bổ thân thể sao? Chúng ta chỉ có một con gà, gạo cũng chỉ có thể ăn trong mấy ngày, ngay cả củi, cũng không còn là bao. . . . . .”
Trong lòng Hiên Vương đầu tiên là quýnh lên, tiếp theo là ấm áp, bọn họ là người tốt. Cho dù bên ngoài dã thú vây quanh, bọn chúng không tấn công, chỉ cần vây đến mười ngày nửa tháng, người ở bên trong coi như tuyệt thực!
Nhưng bọn họ không bỏ rơi Hiên Vương và Lộ Nhi, vẫn còn đang lo lắng cho thân thể Lộ Nhi, tình cảm như vậy khiến cho Hiên Vương cảm động.
Suy nghĩ một chút, Hiên Vương vẫn nên hiện thân, hắn cảm kích cười, thấy dáng vẻ bọn họ kinh ngạc, ôn hòa nói:
“Lộ Nhi đói bụng. Ngưu tẩu, tỷ đã nấu xong cháo chưa?”
Ngưu tẩu có chút kinh ngạc, nhưng nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói:
“Ở phòng bếp? Ta mang đến, ta mang đến. . . . . .”
Mọi người nói người sống trên núi rất chân thật, xem ra quả nhiên không sai, hắn cũng nghe rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn không muốn hắn biết, chính là chất phác, ngây ngốc như vậy!
“Đại Ngưu, ta sẽ không để cho chúng ta đói chết !”
Vỗ vỗ bả vai Đại Ngưu, Hiên Vương tự tin cười, hắn căn bản chưa từng giết động vật, cho nên bọn chúng cùng mình không có thù oán!