Không nghĩ tới, ngựa cũng trung thành như vậy, trong lòng Lộ Nhi có chút cảm động, không biết ngày đó nó rời khỏi bọn họ thế nào, cũng thật là làm khó nó.
Hiên Vương đi ra ngoài, cầm thảo dược vừa đập nát lên, dùng nước sạch giúp nó lau vết thương, sau đó bôi thuốc băng bó, động tác làm liền một mạch, thuần thục vô cùng.
Lúc Ngưu tẩu đi ra, kinh ngạc nhìn Hiên Vương, nhưng cũng không hỏi nhiều, liền bưng một chén tiến vào.
“Lộ Nhi, con ngựa kia, giống như rất tốt a. . . . . .”
Có cháo gà hầm cách thủy, bên trong cho thêm nấm rừng vừa mới hái buổi sáng, đều là đồ tươi.
Lộ Nhi nhận lấy, ngửi đã muốn ăn rồi, nàng vội vàng uống một hớp, thỏa mãn cười nói:
“Ngưu tẩu, tài nấu nướng của tỷ thật là càng ngày càng tốt, muội cũng không bỏ được tỷ. . . . . .”
Nhìn Lộ Nhi không trả lời vấn đề của nàng, Ngưu tẩu nhàn nhạt cười nói:
“Vậy thì ở lâu mấy ngày đi!”
“Này. . . . . . Muội cũng muốn vậy, nhưng. . . . . .”
Ánh mắt lại liếc hướng ngoài cửa sổ, chỉ thấy Hiên Vương vuốt ve đầu ngựa, hai người rất là thân thiết.
“Ngựa này, nhìn qua không tệ!”
Ngưu tẩu cũng nhìn ra bên ngoài, đã sớm biết lai lịch của bọn họ không đơn giản, hôm nay nhìn vẻ mặt Lộ Nhi, nàng biết mình đã đoán đúng.
“Thật không? Nói thật, muội cũng không hiểu về ngựa. Nhưng ngựa của chàng, làm sao có thể không tốt cho được chứ?”
Lộ Nhi nỉ non, ngựa vào sinh ra tử đi theo hắn một Vương gia ra chiến trường, làm sao có thể kém cỏi?
“Lộ Nhi, hai người bị đuổi giết ư?”
Đã từng, khi bọn họ vừa tới nàng đã muốn hỏi, nhưng nàng vẫn chưa từng hỏi, chủ yếu là cảm thấy có rất nhiều chuyện, không nên hỏi rõ mới phải!
“Không tính là vậy! Chẳng qua là có người nhìn trúng Oa Oa nhà muội. . . . . .”
Quay đầu nhìn Oa Oa, bé vẫn đang ngủ, trẻ nhỏ luôn ngủ rất nhiều, cả ngày chúng cũng không có cái gì phải lo lắng, cuộc sống thật sung sướng.