Có chỗ nào giống như người lớn, luôn luôn đối mặt với rất nhiều rất nhiều chuyện không thể thay đổi, cả ngày cũng mệt chết đi được.
“Lộ Nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy, trên đời vốn là như vậy, hợp rồi tan, tan rồi hợp, chính là cuộc sống. . . . . .”
Ngưu tẩu an ủi, thanh âm cũng mang theo chút thương cảm, Lộ Nhi gật đầu một cái, lấy hoa tai trên tai xuống, đưa tới trong tay Ngưu tẩu, ôn nhu nói:
“Ngưu tẩu, cám ơn tỷ đã chiếu cố, cái này coi như là kỷ niệm đi!”
Ở lâu như vậy, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng đòi bạc hai người, Lộ Nhi rất cảm kích bọn họ.
Hoa tai kia, là của phủ thái tử, giá trị cũng không thấp đi!
Như nói đền đáp, cảm giác sẽ hạ thấp bọn họ, Lộ Nhi nói là kỷ niệm, là kỷ niệm ột cuộc gặp gỡ!
“Lộ Nhi, cái này. . . . . . Cái này ta không thể nhận, ta không thể nhận. . . . . .”
Ngưu tẩu cuống quít từ chối, Lộ Nhi lại vừa nói vừa đưa:
“Ngưu tẩu, muội không coi tỷ như người ngoài, muội biết, tỷ cũng không coi muội là người ngoài. Tỷ cùng Đại Ngưu, giống như là ca ca tẩu tẩu của muội, tỷ cũng không nên khách khí. . . . . .”
Lộ Nhi nói chân thành, Ngưu tẩu nhìn Lộ Nhi cũng rất kiên quyết, chỉ có thể không cam lòng không oán nhận lấy, Lộ Nhi vừa ý nở nụ cười.
Hiên Vương đi vào, nhìn Lộ Nhi một cái, liền đến trước giường nhìn Oa Oa.
Lần đầu tiên làm cha quá mức kích động, mỗi ngày nhàn rỗi hắn không có chuyện gì làm, sẽ luôn luôn nhìn Oa Oa.
Nhưng Oa Oa đối với người cha này, cũng không có gì nhiệt tình lắm, lúc nên ngủ thì bé sẽ ngủ, lúc nên ăn thì bé sẽ ăn, căn bản cũng không thế nào để ý đến hắn!
Đối với Lộ Nhi lại khác. Có lẽ bé còn nhỏ, cũng biết Lộ Nhi chính là cha mẹ áo cơm của bé, lúc tỉnh, bé sẽ a a a cùng Lộ Nhi nói chuyện.
Nhưng người ta nói là ngôn ngữ trẻ con.