Mà nàng, luôn là cẩn thận bảo vệ trái tim yếu ớt này, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên. . . . . .
Cuối cùng cho rằng ích kỷ không phải là mình, nhưng Lộ Nhi hiện tại cũng biết, nàng ích kỷ cỡ nào!
Cúi đầu, Lộ Nhi tự trách vô cùng, Hiên Vương nắm tay nàng, thấp giọng nói:
“Chỉ cần chúng ta rời khỏi Đại Hướng quốc, sẽ không có chuyện gì. Bên kia là địa bàn của chúng ta, Hướng Quân hắn không dám làm gì.”
Rời khỏi Đại Hướng? Vậy cũng cần mấy ngày đi? Hiện tại Lộ Nhi không biết Hướng Quân có bỏ qua không, nhưng nếu như hắn không buông tha, nàng vẫn có cảm giác bọn họ không thể nào bình an rời khỏi đây.
“Hiên, ta cảm thấy, nếu như chúng ta phải đi, ít nhất cũng phải xem xét kỹ thái độ của Hướng Quân. Nhưng cách ổn thỏa nhất là. . . . .”
Ánh mắt tối sầm lại, tim Lộ Nhi đập vô cùng mạnh, cách kia không phải là sai, nhưng rất tàn nhẫn, cũng rất nguy hiểm.
“Lộ Nhi, nàng có cách nào?”
Ánh mắt Hiên Vương sáng lên, trong mắt lóe lên màu lam nhàn nhạt, giống như kim cương vừa được mài dũa, cực kỳ sáng trong.
“Chờ thuộc hạ của chàng tìm tới rồi hãy nói. Hiên, cách này quá nguy hiểm, ta không yên lòng!”
Ưu tâm lo lắng nhìn Hiên Vương, Hiên Vương hơi nhíu mày kiếm, dường như nghĩ tới cách của Lộ Nhi, hoặc là cái gì cũng không nghĩ đến.
——————
Vì lý do an toàn, Bạch Vân vẫn luôn đen thùi lùi, chưa khôi phục lại diện mạo như cũ, Lộ Nhi đã từng cười thầm, bây giờ không phải là nên đổi tên cho nó là Hắc Thổ sao?
(hắc thổ : đất đen)
Mà thủ hạ của Hiên Vương, vẫn chưa tìm tới. Khi hết tháng, Ngưu tẩu dùng gà núi, nấm rừng, gừng, cộng thêm con rùa đen lớn bằng bàn tay không biết Hiên Vương bắt được từ nơi nào hầm một nồi nước, gọi là Bá Vương Biệt Cơ, ăn xong sẽ đổ mồ hôi, bệnh gì cũng sẽ không mắc phải.