Trên gương mặt Hiên Vương càng ngày càng gấp gáp, Lộ Nhi biết lúc ấy hắn từ biên quan đến đây, cũng hiểu vì sao hắn gấp gáp như vậy.
Mặc dù bọn họ đã dùng gạo rất tiết kiệm, chỉ cần ăn thêm mấy món chim thú rừng, nhưng mấy ngày hôm nay cũng sắp thấy đáy, Đại Ngưu muốn đi xuống núi chuẩn bị chút đồ.
Nhìn Hiên Vương vội vàng, Lộ Nhi thở dài nói:
“Hiên, chàng cũng cùng xuống núi đi, giúp Đại Ngưu ca cũng tốt. . . . . .”
Nói thì nói như thế, thật ra nàng biết Hiên Vương muốn đi xuống dò thăm tin tức.
“Lộ Nhi, hai người nàng ở chỗ này, ta không yên lòng. . . . . .”
Hiên Vương bất an nhìn Lộ Nhi, nàng khẽ cười nói:
“Không có chuyện gì, ta cùng Ngưu tẩu không đi ra ngoài, hai người chàng cũng giúp ta chuẩn bị xong đồ ăn. Hơn nữa, ba bốn ngày sẽ quay về, rất nhanh. . . . . .”
Từ nơi này đến chân núi rất xa, vì lý do an toàn, Bạch Vân cũng không thể đi theo, bọn họ chỉ có thể đi bộ.
“Ta. . . . . .”
“Ai nha, Hiên đệ à, đệ cứ yên tâm đi. Có ta chiếu cố mẫu tử Lộ Nhi, đệ yên tâm là được. . . . . .”
Ngưu tẩu vỗ vỗ ngực, nói rất tự tin, Hiên Vương suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy nàng ấy nói cũng đúng, mới gắng gượng đáp ứng.
Ngày thứ hai, trời rất đẹp, khi Lộ Nhi tỉnh lại, Hiên Vương bọn họ đã sớm rời đi, bên giường trống rỗng làm cho Lộ Nhi cảm giác rất không quen!
Bên cạnh nàng, sớm quen có nhiệt độ của hắn, hôm nay bỗng nhiên không có, Lộ Nhi mới biết cảm giác một người cô đơn, thật sự không tốt!
Oa Oa đang ngủ say, nhưng trong lòng lại không khỏi bất an.
“Ngưu tẩu, tỷ nói xem, lúc nào bọn họ mới có thể trở về?”
“Đoán chừng phải ba bốn ngày đi!”
Ngưu tẩu thật sự cũng không lo lắng, giống như đã thành thói quen. Lộ Nhi khổ sở cười, cuộc sống hai tháng qua, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, nàng đã thành thói quen cùng hắn nương tựa vào nhau, thế nên rất lo lắng, cuộc sống sau này không có hắn bên cạnh.