Trong lòng Hiên Vương kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Đại Ngưu, thấy gương mặt Đại Ngưu hoảng sợ, hắn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Đại Ngưu, ý bảo không cần lo lắng.
Nhưng nói đi thì nói lại, trận đêm đó bọn họ cũng đã nhìn thấy, người nào thấy nhiều mãnh thú như vậy, sẽ không sợ hãi chứ?
“Hiên đệ, đệ nói. . . . . .”
Đại Ngưu muốn hỏi gì, Hiên Vương vội vàng khoát khoát tay, trong quán trà tương đối loạn, cũng không phải là lúc nói chuyện.
Nhưng ở trong lòng, về cơ bản hắn cũng để ý một chút, con hổ này, đoán chừng cũng không thật sự muốn đả thương người, e rằng bọn chúng thật sự đang bảo vệ bọn họ.
Thật ra lúc Lộ Nhi nói hắn còn không tin, hôm nay nghe được chuyện con hổ bảo hộ núi, hắn cũng không khỏi không tin.
Có điều đây cũng không phải là chuyện gì tốt, rốt cục Oa Oa có lai lịch gì, làm sao có thể kinh động những động vật này chứ?
Mà người của hắn, còn có người của Hướng Quân, chắc cũng là bị con hổ cản trở. Một nơi thường có hổ lui tới, ai có thể nghĩ tới bọn họ sẽ ở nơi đó chứ?
Lúc này ít nhiều hắn cũng dịch dung một chút, Lộ Nhi lúc ấy đã kiểm tra, đoán chừng cho dù là thủ hạ của hắn cũng chưa chắc đã nhận ra được?
Hắn muốn trước tiên liên lạc với bọn họ, xem thử làm thế nào trở về, hắn không thể trốn ở trong núi cả đời, trách nhiệm của hắn, cũng không cho phép!
“Đúng rồi, ngươi nghe nói không? Công chúa của chúng ta, hòa thân . . . . . .”
Trong quán trà, không biết ai nói một tiếng, tất cả mọi người đang huyên náo cũng yên tĩnh trở lại, tay Hiên Vương cầm đũa cứng đờ, công chúa?
Nàng ta hòa thân rồi?
Nơi này là Đại Hướng quốc, công chúa của bọn họ là Văn Văn, nữ nhân mặt dày mày dạn đó!
Không biết người nào sẽ xui xẻo lấy nàng ta đây? Hoàng thượng, hay là Khánh Vương?
Suy nghĩ trong chốc lát, giống như ai cũng không thể, Hiên Vương dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có bao nhiêu bất an.