Đọc xong từng chữ từng chữ, nụ cười trên mặt nàng chợt cứng đờ, nỗ lực hé môi mấy lần, làm thế nào cũng không cười nổi.
Hoàng huynh, hoàng huynh nói, vậy mà huynh ấy lại nói. . . . . .
Hắn có ở đó hay không cũng không sao, gả cho hắn là được. . . . . .
Hắn đi biên cương, cũng không phải là bị bệnh bị thương, hoặc là nói thẳng ra không xuống nổi giường, như vậy cũng không có vấn đề gì sao?
Hoàng huynh, huynh thật sự chỉ vì muội được không? Làm như vậy, thích hợp sao?
Tay cầm thư tín bắt đầu run rẩy, nàng thích hắn, thương hắn, không sai, nhưng, nhưng chuyện như vậy, nàng không làm được. . . . . .
Run rẩy vo chặt thư, có mấy ngày, thậm chí nàng cũng không dám tiến cung.
“Công chúa, Khánh Vương gia ời. . . . . .”
Hôm nay, trời xanh trong lành, gió mát hiu hiu, trong sân, vài bông hoa cúc nở rộ, một khóm hai bông, một trắng một tím, hình hoa to lớn.
Mọi người nói, loại hoa cúc này gọi là nhị long hí châu, nhưng nàng lại có cảm giác, phải gọi là hai nữ tranh phong?
(nhị long hí châu : hai con rồng tranh ngọc)
Giống như nàng cùng Lộ Nhi, cũng sít sao quấn lấy một người, trước đây không lâu người kia rõ ràng nghiêng về phía Lộ Nhi, nhưng đó cũng chẳng qua là tạm thời, nàng tin tưởng cuộc sống sau này còn rất xa, Hiên Vương sẽ chỉ là của Hướng Văn nàng.
Lộ Nhi, cũng sắp sinh rồi?
Rất kỳ quái, vậy mà hoàng huynh không nói tới chuyện này, thời gian cũng đúng lúc, không sai biệt lắm.
Công chúa thở dài, Khánh Vương tìm mình cũng không có chuyện gì tốt đi?
Lần đó, là nàng bẫy hắn, nàng cho rằng hắn sẽ không so đo, không nghĩ tới quay đầu lại, hắn vẫn luôn nhớ tới chuyện này.
Khánh Vương ời, nàng không thể cự tuyệt, quả quyết đem thư thiêu hủy, công chúa sửa sang lại, cũng liền đi ra ngoài.
Trong phủ Khánh Vương, các loại nở rộ rực rỡ, nhưng nơi này của hắn, đập vào mắt đều là một mảnh tuyết trắng.