Có điều bây giờ nàng đang ở trong địa bàn của người ta, cho dù không phục, nàng cũng sẽ không ngây ngốc nói ra.
“A. . . . . .”
Một tiếng đau a, khó nghe giống như giết heo, Hoàng thượng cũng không nhịn được nhíu mày, chỉ có Khánh Vương vẫn là nhàn nhạt cười, hài lòng nhìn thái y.
“A. . . . . . Công chúa, xin lỗi, mới vừa rồi không cẩn thận, không cẩn thận nhận có chút sai lệch. . . . . .”
Bất an xoa một chút mồ hôi trên mặt, ánh mắt lại len lén liếc về phía Khánh Vương, thấy hắn hơi gật đầu, thái y thu lại ánh mắt, cẩn thận giúp công chúa.
Dĩ nhiên một lỗi lại một lỗi, thời gian một chén trà cũng đã qua, công chúa kêu to đến nỗi thanh âm có chút khàn khàn, trên người cũng là mồ hôi lạnh toát ra, áo ướt đẫm, dính chặt trên người, buộc vòng dáng người lả lướt.
Chẳng qua là người ở nơi này, ai cũng không có chú ý. Khánh Vương cùng Hoàng thượng, bên người mỹ nữ như mây, đương nhiên sẽ không nhìn trộm dáng người yểu điệu của nàng.
Mà hôm nay thái y họ Vương tới đây, hắn vẫn luôn cúi thấp đầu, từ đầu tới cuối cũng không dám nhìn thẳng công chúa.
Rốt cục đã chữa xong, công chúa mệt lả thiếu chút nữa té trên đất, Tiểu Man cẩn thận đỡ nàng, trên mặt cũng rịn ra một tầng mồ hôi.
“Khánh Vương, chuyện gì xảy ra? ?”
Mọi chuyện đã xong, Hoàng thượng mới rảnh rỗi hỏi, Khánh Vương lạnh lùng nhìn công chúa một cái, nhìn gương mặt vốn trang điểm tinh xảo, lúc này đã sớm trở nên không còn hình dáng.
Hiện tại đoán chừng nàng còn không biết đi? Nếu như biết, đoán chừng đã sớm chạy ra. . . . . .
“Quản gia, không phải là ông vẫn luôn ở đây ư? Ông nói đi!”
Khánh Vương nhàn nhạt mở miệng, lúc ấy ở đây chỉ có ba người bọn họ, hắn tin tưởng quản gia của mình, nhất định có thể rất thỏa đáng nói rõ ràng tình huống lúc đó.
Thật ra thì cũng không phải là hắn cố ý, là hắn không cẩn thận, tự vệ mà thôi!
“Dạ, Vương gia.”