Nhưng bà dám khẳng định, công chúa nhất định sẽ đồng ý. Hướng Quân sẽ không vô duyên vô cớ nói ra yêu cầu này, Hoàng thái hậu phỏng đoán, có lẽ là công chúa chủ động nói như vậy, sau đó Hướng Quân mới có thể gửi thư tới đây.
“Nương nương, huynh trưởng như cha, Văn Văn cũng chỉ có thể nghe ca ca an bài. . . . . .”
Quả là như thế!
Không nghĩ tới đường đường một công chúa, vậy mà nguyện ý hy sinh như vậy, Hiên Vương à, hi vọng con có thể biết chừng mực.
Hoàng thái hậu tán dương gật đầu một cái, quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng. Hoàng thượng chau mày, hắn đã phái người qua đó tìm Hiên Vương rồi, nhưng trong chốc lát cũng chưa có tin tức gì, bên này nếu như định ra rồi, vậy mặc dù Hiên Vương tìm Lộ Nhi về, chẳng phải là. . . . . .
“Mẫu hậu, chuyện sau này thì bàn sau, nhi thần còn có chút việc bận. . . . . .”
Công vụ trong ngự thư phòng, thiếu đi sự trợ giúp của Hiên Vương cùng Khánh Vương, hôm nay đã sớm chất đống như núi. Hoàng thượng nhận được thư này, vốn nghĩ rằng Hoàng thái hậu sẽ ngăn cản, nhưng ai có thể nghĩ đến, vậy mà bà lại đồng ý chứ?
Hắn không thể đáp ứng, nghĩ đến đêm hôm đó, Hiên Vương đêm hôm khuya khoắt đến tìm mình, cũng không phải là vì tương lai của đệ ấy và Lộ Nhi sao?
Có lẽ lúc ấy Hiên Vương rất tức giận, nhưng. . . . . .
Nhưng bây giờ Hiên đã đi, vậy nhất định cũng đã nghĩ thông suốt, muốn đi đón nữ nhân đệ ấy yêu trở về, giữa bọn họ, còn có một đứa bé, hắn không thể đáp ứng yêu cầu của Hướng Quân !
Vội vội vàng vàng rời đi, Hoàng thái hậu cũng biết Hoàng thượng đang trốn tránh, bà quay đầu nhìn về phía công chúa, quan sát một hồi, khẽ thở dài:
“Công chúa, ta biết cô cũng là người thông minh, có thể nói cho ai gia, cô thật sự thích Hiên Vương sao?”
Thân thể công chúa đột nhiên cứng đờ, lúc này trong phòng cũng không còn người nào khác, nàng biết hiện tại người duy nhất mình có thể lệ thuộc vào cũng chỉ có Hoàng thái hậu.
Muốn cho Hoàng thái hậu giúp mình, vậy nhất định cần phải thuyết phục bà!