Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang theo một tia mê man:
“Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, ta cũng không thích hắn. Nương nương, thời điểm ta vừa tới, là Hiên Vương và Khánh Vương cùng nhau đón ta. Nói thật, ta tới nơi này, hết thảy đều là lấy cớ, nguyên nhân chân chính là bảo vệ Lộ Nhi. Cũng không biết hoàng huynh ta nghe ai nói, sường phi của hắn, Lộ Châu, cũng chính là Lộ Nhi bỗng nhiên xuất hiện ở Hiên Vương phủ . Lúc ấy hoàng huynh rất gấp gáp. Nhưng Đại Hướng quốc lúc ấy có chút loạn, người hại Lộ Nhi cũng chưa hoàn toàn sa lưới, hoàng huynh cho rằng Lộ Nhi ở chỗ này cũng là an toàn, nhưng vẫn là phái người âm thầm bảo vệ nàng. . . . . .
Sau đó, người cũng biết, nhiều lần Lộ Nhi thiếu chút nữa mất đi hài tử, trong lòng hoàng huynh càng gấp, nhưng huynh ấy lại không phân thân được, cho nên mới để cho ta tới đây trước, bảo vệ bọn họ. . . . . .”
Nói tới chỗ này, công chúa len lén nhìn Hoàng thái hậu một cái, thấy sắc mặt bà như thường, nàng tiếp tục nói:
“Hiên Vương quá lạnh lùng, ta biết hắn ít thất tình lục dục, ta cũng không nghĩ mình thích hắn, nhưng. . . . . . Nhưng sau đó, thấy hắn đối với Lộ Nhi luôn dịu dàng, thấy một mặt đa tình của hắn, ta không nhịn được, ta làm thế nào cũng không thể khống chế được trái tim của mình a. . . . . .”
Thật ra thì, trái tim rất đơn giản, khi một người thật sự bị rung động, làm sao bản thân mình có thể khống chế được chứ?
Công chúa, Hoàng thái hậu cũng đều nghĩ tới, Lộ Nhi đã đi rồi, bà tin tưởng nàng đối với Hiên Vương cũng là thật lòng.
Mà Hiên Vương, nhi tử kiêu ngạo nhất của bà, cũng chỉ có công chúa cao quý tao nhã mới xứng!
Lộ Nhi kia, không xứng!
“Cô xác định, cô thật sự yêu hắn? Công chúa, cô cũng biết, trong lòng của hắn, đến bây giờ vẫn chỉ có Lộ Nhi. . . . . .”
Lúc ấy, khi nghe Hướng Quân nói đến thân phận Lộ Nhi, Hoàng thái hậu thiếu chút nữa tức chết a!