“Hoàng thượng, là mẫu hậu vô dụng, lúc ấy không bảo vệ tốt hai người các con. Đúng rồi, San San nữa, con cũng đã quen thuộc, qua một khoảng thời gian nữa liền thành hôn đi! Nàng là người mình, mẫu hậu chỉ tin tưởng nàng. . . . . .”
Trong mắt, thoáng qua một tia bi thương, Hoàng thái hậu tự trách nói, bà cũng chỉ có hai đứa con, mà cả hai, cũng. . . . . .
“Mẫu hậu, năm sau đi. Thật ra thì năng lực của Hiên người cũng biết, có lẽ đệ ấy so với ta thích hợp ngồi vào vị. . . . . .”
“Nói bậy!”
Không đợi Hoàng thượng nói xong, Hoàng thái hậu giận dữ vội vàng cắt đứt lời hắn, trên mặt cũng bởi vì kích động mà hơi phiếm hồng:
“Không được nghĩ như vậy, hiện tại mẫu hậu cũng chỉ có hai người các con, nguời làm Hoàng thượng, Hiên bảo vệ người, rất thích hợp!”
Sự kiện kia, thật ra thì Hiên Vương cũng không biết,bà vẫn luôn giấu giếm vô cùng tốt, cũng chỉ có thái y hai người biết.
“Mẫu hậu, ta chỉ cảm thấy. . . . . .”
Hoàng thượng còn muốn lên tiếng, Hoàng thái hậu hốt hoảng che miệng của hắn:
“Cái gì cũng đừng nói, trước xử lý tốt chuyện của Hiên đi! Hiên Vương nên hồi tâm rồi, nữ nhân kia không đáng tin, tin tưởng mẫu hậu. . . . . .”
Ngày hoàng đạo đã xem rồi, đúng ba ngày sau đó.
Mặc dù thời gian có chút vội vàng, nhưng rất nhiều thứ đều là có sẵn, lần trước Hoàng thái hậu tứ hôn, nghi thức cũng chưa được cử hành, những thứ đó vẫn còn.
Hiên Vương phủ, lần thứ hai khoác lụa hồng treo xanh biếc, chẳng qua là thánh chỉ này ban xuống, người trong phủ, trên mặt ít đi nụ cười lúc ngày thường, bọn họ đều biết nữ nhân Vương gia yêu nhất là ai, cho nên đối với mọi chuyện xảy ra, cũng rất thờ ơ.
Vương gia sẽ không thích Vương phi này!
Bọn họ nhất trí cho là như vậy, bởi vì thấy Hiên Vương đối với Lộ Nhi thì yêu mến, đối với công chúa thì lãnh đạm.
Chẳng qua là, thánh chỉ cũng đã ban xuống, bọn họ là hạ nhân tôi tớ, không dám kháng nghị, lại không dám đắc tội người nào, chỉ có thể lặng lẽ chuẩn bị.