Mày kiếm nhảy lên, Hứa Mạnh cùng Mộc Lâm đã hiểu, bọn họ cũng biết có lời đồn đại không tốt.
“Gia, thuộc hạ hiểu. . . . . .”
“Vậy. . . . . .”
Vội vã cùng bọn họ thương lượng một hồi, mặt trời đã ngả về phía tây, bóng đêm từ từ phủ xuống, thời gian gặp mặt của hắn và Đại Ngưu cũng đến.
Đại Ngưu chuẩn bị rất nhiều đồ gì đó, đồ dùng đồ ăn mặc đều có, thấy Hiên Vương, hắn ngây ngốc cười:
“Tìm được bọn họ sao?”
Hiên Vương gật đầu một cái, bây giờ không phải là lúc nói chuyện.
Cùng bọn họ ở chung một chỗ, cũng sắp ba tháng, thời gian ba tháng không dài cũng không ngắn, Lộ Nhi thân thiết như vậy, cũng không nỡ rời xa bọn họ?
Chẳng qua là, bọn họ là thợ săn, hôm nay lại có lời đồn đại như vậy, làm sao hắn có thể dẫn họ rời đi chứ?
Nắng chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn!
Quên câu thơ này là của ai rồi, Lộ Nhi nhẹ cười, mặt trời đỏ rực, giống như một quả cầu to lớn treo trên núi, chỉ một chút xíu nữa sẽ rơi xuống.
Ánh mặt trời vàng óng ánh, giống như lụa mỏng mềm mại, tô đẹp cho cây xanh, hoa dại.
Gió núi, rất nhẹ, cũng rất mềm.
Gió thổi đại thụ, cây cối vẫn không nhúc nhích, chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc, lúc này rơi vào trong tai cũng cảm thấy hết sức dễ nghe.
Gió mềm nhẹ, lay động từng đám mây nơi chân trời, trong nháy mắt chúng liền hoan khoái, vui vẻ ở không trung bay múa, chơi đùa.
Lộ Nhi nhìn xuống dưới, vừa hay thấy Oa Oa trong ngực, cũng tò mò trợn to mắt, nhìn phía ngoài mây cuốn mây tan.
Ánh mắt của bé, giống như quả nho đen, sáng trong lấp lánh.
Lộ Nhi ha ha nở nụ cười, nhớ tới một chuyện cười đã từng đọc, kể về một người đàn ông vì lấy lòng phụ nữ, đã nói cha em nhất định là làm trộm. . . . .