Hẳn là như vậy đi, khi bé trở thành Hoàng thượng, không biết cái tên này Lộ Nhi nghĩ ra khi nào, Oa Oa. . . . . .
Đoán chừng, đến lúc đó tuyệt đối sẽ có hiệu quả rung trời chuyển đất!
Nhìn Đào Hồng cười vui vẻ, Đại Ngưu thoáng chốc cũng nghĩ đến nguyên nhân khiến nàng cười, hắn không nhịn được khóe miệng co quắp:
“Có cái gì hay mà cười ? Đi, trước tiên cứ liên lạc với sư phụ đã!”
Hiên Vương và Lộ Nhi đã từng nói đón bọn họ về, hắn muốn hỏi ý kiến sư phụ, nếu như sư phụ đồng ý, hắn sẽ không để ý mà đi đến đó.
“Ừ, nhưng muội rất muốn đi qua đó xem thử. Đại Ngưu, còn huynh? Huynh bỏ được Oa Oa sao?”
Đào Hồng ha ha cười, nếu như sư phụ đồng ý, không phải là để cho bọn họ đàng hoàng ở nơi này chờ xem?
“Ta nghe theo sư phụ, sư phụ chưa lên tiếng, muội gấp cái gì. . . . . .”
Nhưng nói đi thì phải nói lại, quan hệ giữa sư phụ cùng thái tử rất tốt, không biết ông ấy có nói cho thái tử biết chuyện bên này hay không?
Nhóm người thái tử ngàn vạn lần không nên chặn đường dưới chân núi a, võ công của Hiên Vương cũng không phải là rất cao, lại mang theo hai người, căn bản không có phần thắng gì.
“Muội . . . . . muội dĩ nhiên cũng nghe theo sư phụ. . . . . .”
Đào Hồng bị bức mặt đỏ tới mang tai, Đại Ngưu này, bình thường nói chuyện cũng rất có chừng có mực, tại sao khi nói chuyện cùng nàng, luôn thẳng thừng như vậy chứ. . . . . .
Tức giận đi vào trong nhà, Đại Ngưu ngượng ngùng sờ sờ mũi, hắn nói sai cái gì sao? Làm sao Đào Hồng lại tức giận như thế?
“Đào Hồng. . . . . .”
Cùng đi theo vào trong phòng, lại thấy nàng cầm đồ vật gì đó của Oa Oa mà Lộ Nhi để lại, tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trên gương mặt mang theo chút thương cảm!
“Sư phụ sẽ đồng ý, chúng ta rất nhanh sẽ gặp được Oa Oa . . . . . .”
Trong lòng Đại Ngưu mềm nhũn, chung sống lâu như vậy, hắn làm sao không thích đứa nhỏ kia?
Nhưng. . . . . .
“Sẽ sao? Đại Ngưu, nếu như có một ngày, ông ấy sai chúng ta giết Oa Oa, huynh có thể ra tay sao?”
Ánh mắt tối sầm lại, thanh âm Đào Hồng càng thêm thương cảm!