Đưa thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt trên xe, Hiên Vương thở dài nói:
“Trở về sẽ ăn ngon một bữa, ủy khuất nàng. . . . . .”
Lộ Nhi lắc đầu, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt:
“Hiên, chỉ cần chúng ta đều bình an, ta không cảm thấy ủy khuất gì hết. . . . . .”
Nàng, Hiên Vương, cùng Oa Oa, là tất cả của nàng ở nơi này, chỉ cần bọn họ đều tốt, đối với nàng mà nói, so với cái gì cũng tốt hơn.
“Đúng, chúng ta nhất định sẽ trở về an toàn. “
Từ trong xe ngựa bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, chỉ nghe được một thanh âm rất nhỏ truyền đến:
“Thứ ngài muốn đã tìm được, hiện tại đưa vào sao?”
Gương mặt anh tuấn của Hiên Vương cười một tiếng, nói:
“Ừ. . . . . .”
Màn xe đẩy ra, một hán tử mang theo một cái bọc đi vào, tay kia của hán tử, vô cùng mất tự nhiên.
“Đây là. . . . . .”
“Gia, ngài xem. . . . . .”
Hắn cúi người, mở bọc ra, chỉ thấy một đứa nhỏ không khác Oa Oa là mấy được bọc ở trong, Lộ Nhi nhăn mày:
“Như vậy chẳng phải là làm cho đứa nhỏ chết ngạt?”
Sơ suất quá, tại sao có thể đối với trẻ nhỏ như vậy chứ?
“Phu nhân yên tâm, thuộc hạ đã điểm huyệt đứa bé, không có chuyện gì!”
Điểm huyệt? Đối với đứa nhỏ như vậy, cũng có thể điểm huyệt sao? Trên gương mặt Lộ Nhi lộ ra tia không vui mừng, Hiên Vương vội vàng giải thích:
“Hắn không thể ôm đứa bé, nếu như bị người khác thấy, vậy không phải là bị phát hiện sao?”
Lộ Nhi suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, nhưng. . . . . .
Nhưng. . . . . .
Thôi, mọi chuyện cũng là vì Oa Oa. Quan sát cẩn thận đứa bé này, lớn nhỏ cũng kém không nhiều lắm, nét mặt kia, cùng Hiên Vương có chút giống nhau, mà mặt mày, cùng mình không sai biệt lắm.
Nhưng đây là đứa nhỏ tìm được ở nơi nào?
Lộ Nhi ngẩng đầu, hỏi thăm nhìn Hiên Vương, hắn cười nói:
“Lộ Nhi, về sau hắn cũng là con của chúng ta, nàng nói tên gì thì hay đây?”