Vô lực nhìn con, Lộ Nhi cảm thấy mình thật rất vô dụng, thật vô dụng.
Ở Đại Nguyệt quốc, đi đường vẫn rất nhanh, buổi tối bọn họ cũng dừng lại chừng hai canh giờ, để cho ngựa nghỉ ngơi một chút, thời điểm còn lại, đều lên đường.
Trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua, khi bên cạnh nghe được tiếng nói rộn ràng, Lộ Nhi biết, bọn họ đã đến kinh thành.
Hiên Vương cùng Lộ Nhi đều thở ra một hơi, nhưng người ngoài xe, lại gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng chết mất.
“Mộc Lâm, sẽ phải đến, huynh nói chúng ta có nên nói một tiếng hay không đây. . . . . .”
Rất sợ bị Vương gia lột da nha, chuyện lớn như vậy không nói cho ngài ấy, không phải là bọn họ muốn chết sao?
“Ta. . . . . . Ta làm sao biết? Nói không chừng, Vương gia vốn đã biết. . . . . .”
Mộc Lâm cũng rất khó xử, đi theo bên người Vương gia lâu như vậy, hắn chưa từng khó xử như vậy.
Lần trước hắn dụ địch nhân, mất sức chín trâu hai hổ mới đuổi được những truy binh khó dây dưa, nhưng may mắn sứ mệnh cũng đã hoàn thành!
Nhưng hôm nay, đụng phải chuyện như vậy, hắn lại khó xử:
Không nói cho Vương gia bọn họ? Để cho họ tự có tính toán ư?
“Huynh đi nói đi! Hứa Cường, huynh nói với phu nhân, phu nhân tính khí tốt, sẽ không trách tội huynh. . . . . .”
Hứa Cường rụt cổ, run rẩy nói:
“Không, huynh cũng biết tính khí phu nhân tốt, vậy huynh đi nói đi. . . . . .”
Mộc Lâm này, chuyện tốt làm sao lại không tự mình đi chứ? Chuyện này, có thể sẽ bị đánh, ngược lại dạy bảo đã là nhẹ.
Vẫn là Trà, Lệ, Thương bọn họ tốt hơn, {ám vệ} chỉ ở chỗ tối, không ra mặt được, nên cũng không bị khó xử nha.
“Ta. . . . . . Ta không dám. . . . . .”
“Cái gì không dám?”
Thanh âm Hiên Vương lạnh lùng, hai người ngoài xe ngựa sợ hết hồn, ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, tuy nhiên cũng không dám lên tiếng.